Chương 265-1: Ta muốn giết người (p1)

Ngược Về Thời Minh
Quân Sự, Lịch Sử, Xuyên Không, Cổ Đại
Nguyệt Quan


Chương trước Chương tiếp

Thành Khởi Vận gục đầu xuống nói: - Chỉ có điều... oan uổng người ta, thật sự là không cam lòng....
- Nếu hai người thật sự mây mưa qua rồi, có phải sẽ không bị "oan uổng" nữa không?
Thành Khởi Vận thành thật cúi thấp đầu, chờ hắn kéo cửa đi ra ngoài mới ngẩng đầu lên cười giảo hoạt như tiểu hồ ly.
Dương Lăng vội vã về phòng. Chỗ hắn và Thành Khởi Vận cách một cái ao, xuyên qua hai cửa bán nguyệt là tới. Dương Lăng vừa vào phòng, hai nha hoàn hầu hạ liền vội quỳ gối thi lễ lui ra ngoài, hiển nhiên sớm đã được Thành Khởi Vận chỉ bảo.
Dương Lăng cũng không để ý tới các nàng, vội vàng vào nội thất.
Một mỹ nữ đang ngắm trang sức trong phòng, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân, vội vàng quay đầu lại nhìn. Dương Lăng vừa thấy đã thấy mái tóc đen, da mạch nhẵn mịn, một đôi mắt quyến rũ.
Nang măc quần áo Trung Nguyên, áo lót áo ngắn và váy dài, mỏng như cánh ve bó sát vào người thắt chặt bộ ngực sữa đầy đặn, hiện ra khe núi hãm sâu, lộ ra đường cong nóng bỏng kinh tâm động phách làm người ta đỏ mặt.
Nàng này mặc dù xuất hiện ở chỗ hải tặc, nhưng đoan chính là thiên hương quốc sắc, mắt sâu mũi cao, môi gợi cảm đầy đặn có một loại phong tình riêng.
Cơn giận của Dương Lăng tiêu tan, cao thấp đánh giá nàng một phen, ngạc nhiên nói: - Nàng hiểu tiếng Hán sao? Nàng là người Phật Lãng Cơ?
Mỹ nhân mừng rỡ nói: - Ngài... Đại nhân biết Phật Lang Cơ?
Mỹ nữ nghe xong lời hắn, dưới sự kinh hãi cũng không kìm được nét vui mừng, vội vàng gật đầu, nâng váy chào theo kiểu phương Tây: - Đúng thế, ta là người Phật Lãng Cơ, ta bị hải tặc bắt đã ba năm rồi, hai ngày trước vừa mới bán cho một đại nhân đông phương không tóc, chúa ơi, ta nghĩ mình chết chắc rồi, không ngờ lại có thể tới Thiên đường, ta nghe vị tiểu thư mỹ lệ kia nói, ngài là đại nhân cao quý, A Đức Ny thật vinh hạnh trở thành người hầu của ngài!
A Đức Ny? Dương Lăng quan sát nàng vài lần, người rất được, nhất là thân thể thiếu nữ phương Tây đẫy đà đã đủ làm người ta tim đập thình thịch. Nàng cười với Dương Lăng, nhưng giữa hai đầu lông mày vẫn có khí chất cao quý kiêu ngạo. Còn có... Eo của nàng vô cùng thẳng, cái này giống với một người hầu quen khúm núm sao?
Dương Lăng nghi ngờ, hắn đi tới một bên bàn ngồi xuống, nói: - Nàng làm thế nào đi vào Đại Minh?
A Đức Ny chán nản nói: - Ta đến từ A Gia Duy, ta cùng đồng bọn bị hải tặc cướp bắt, bọn họ...đã chết, ta theo thuyền hải tặc hơn một năm mới đi đến Đông Phương, trước đó không lâu bị bọn họ coi như nữ nô bán trao tay cho tên ở Minh Hải, ta vốn nghĩ rằng....
Nàng lấy tay xoa nước mắt, tươi cười nói: - Trước đây ta từng xem qua một quyển sách, tên "Marco Polo du ký", trong đó miêu tả Đông Phương có một quốc gia vĩ đại, nơi đó có nhiều thành thị buôn bán lớn, có đường có cầu, cùng với cung điện hoa lệ.
Nhưng ngay cả thân hữu của ngài cũng không tin trên đời có một nơi giống Thiên đường như vậy, khi ngài lâm chung, thân hữu ngài bảo ngài phải hướng Thượng Đế sám hối, nhưng ngài nói, Đông Phương hoa mỹ ngài mới có cơ hội nhìn một nửa, hiện giờ tận mắt thấy nơi này, ta tin lời của ngài ấy. Đại nhân, A Đức Ny bị hải tặc bán đứng, nhận hết đắng cay, ta... ta nguyện ý từ nay về sau ở lại bên cạnh đại nhân, phụng dưỡng ngài, cầu ngài phù hộ ta
Nói xong, nàng uyển chuyển quỳ bái.
Dương Lăng bất động, chỉ là bên ngoài nhẹ nhàng cười nói: - Tiếng Hán của ngươi không tệ!
A Đức Ny vội vàng lau lau nước mắt, nói: - Thuyền hải tặc bắt ta có thuê rất nhiều dân chúng Đại Minh, hơn hai năm qua, ta cũng học hỏi được nhiều.
Dương Lăng vội vàng hỏi: - Vậy thuyền bắt nàng ở đâu? Bọn họ có bao nhiêu thuyền? Bao nhiêu pháo?
A Đức Ny kỳ quái nhìn hắn, đáp: - Bọn họ... Có ba thương thuyền, đồng thời cũng là pháo thuyền, mỗi thuyền có mười hai cửa pháo, ước chừng hai trăm thủy thủ, bọn họ trước đó vài ngày đang bỏ neo ở Lã Tống.
- Lã Tống? Chẳng lẽ... Còn có một đám hải tặc khác? Đúng rồi, trong năm Hoằng Trị còn có hải tặc Phật Lãng Cơ đi tới Đại Minh. Hiện tại chiếm cứ ở Malacca chính là đội ngũ duy nhất đi tới Đông Phương.
Dương Lăng nghĩ đến đây lại nhìn A Đức Ny. Đã lâu không chạm qua nữ nhân, Dương Lăng trong lòng cũng hơi rục rịch. Thử hỏii bất kỳ nam tử nào, đối mặt với nữ nhân xinh đẹp, dáng người làm người ta hưng phấn, có thể giữ lấy nàng mà cũng không cần phải chịu trách nhiệm, cũng không có gánh nặng tâm lý, có mấy ai kháng cự được sự hấp dẫn này?
Nhưng... có thể do nàng là Thành Khởi Vận đưa tới, Thành Khởi Vận biết sự hiện hữu của nàng. Cho nên Dương Lăng không dám đụng vào nàng, không muốn để Thành Khởi Vận ở nơi nào đó tưởng tượng hắn và một nữ nhân xa lạ điên loan loan phượng.
Hắn lắc đầu. Xua tan tạp niệm, nâng tay nàng lên nói: - Thôi đi, đứng lên đi, từ hôm nay trở đi....
Hắn nói tới đây bỗng nhiên giật mình, bàn tay ở lòng bàn tay A Đức Ny vuốt ve vài cái, A Đức Ny đỏ mặt như muốn rút tay về, nhưng lại sợ làm hắn tức giận nên lo lắng nhìn hắn một cái.
Dương Lăng như thoáng suy nghĩ nói: - Nàng... Đi theo hải tặc lâu như vậy, đã bị bọn họ...?
Mặt A Đức Ny càng đỏ, nàng ở Nam Hải hai năm, đã biết nam tử Đông Phương rất nặng trinh tiết, vất vả lắm mới tới được một nơi bình thường thế này, nếu vị đại nhân này ghét bỏ mình, vậy....
Nghĩ đến đây nàng bất chấp ngượng ngùng: - Không không. Đại nhân tôn quý, thuyền trưởng Pedro là tín đồ cơ đốc. Hắn không gần nữ sắc, không uống rượu, được hắn che chở, không ai chạm qua ta...
Dương Lăng thâm trầm cười tiến sát lại gần, A Đức Ny sợ đến khẩn trương lui một bước, hai tay không tự chủ được nắm chặt, Dương Lăng ha hả cười nói: - Ờ? Như vậy sao bọn họ phải lưu lại tính mạng cho nàng?
A Đức Ny khẩn trương nuốt nước miếng, lúng ta lúng túng nói: - Ta... Ta ở trên thuyền giúp họ may vá quần áo, nấu cơm, ta tưởng mình được Pedro che chở, hoá ra... Hoá ra hắn chỉ là vì bán được giá tốt...
Dương Lăng đứng lên, nhìn chằm chằm nàng, gật đầu nói: - Ừ! Hay cho một tín đồ cơ đốc, Thượng Đế cũng còn yêu tiền mà.
Hắn vươn tay ra, nâng cằm A Đức Ny lên, nhìn chằm chằm đôi mắt mê người hạ giọng nói: - Như vậy nàng có biết giờ nàng đã thuộc về ta, phải hầu hạ ta như thế nào không?
Khuôn mặt của A Đức Ny nóng lên, ánh mắt của nàng ngượng ngùng di chuyển, cuối cùng dũng cảm đón nhận ánh mắt của Dương Lăng, lấy hết dũng khí nói: - Ta... Ta biết, quê quán của ta ở ngàn dặm xa xôi, vĩnh viễn cũng không trở về được, ta không muốn cả đời phiêu bạt ở trên boong thuyền, sống cùng bọn hải tặc, ta... Ta nguyện ý phụng dưỡng đại nhân....
Về sau, thanh âm của nàng đã bắt đầu run rẩy.
Dương Lăng cười ha ha, buông nàng ra rồi bỗng nhiên giương giọng quát: - Vào đi!
Hai tiểu nha đầu bên ngoài hoảng sợ tiến vào, Dương Lăng nhìn gương mặt trắng bệch của các nàng, buồn cười khoát tay nói: - Đi, an bài chỗ ở cho A Đức Ny, nàng chưa quen thuộc Đại Minh, phải chiếu cố nàng.
A Đức Ny mở to mắt lo sợ nghi hoặc nhìn hắn. Dương Lăng bỗng nhiên cười đầy tà khí nói:
- Thế nào? Vội vã muốn phụng dưỡng ta?
A Đức Ny đỏ mặt, vội vàng chật vật theo hai tiểu nha hoàn đi ra ngoài. Dương Lăng quay người khoanh tay nhìn tranh chữ trên vách, là lối viết thảo, một chữ "Kiếm" như rồng bay phượng múa, thẳng tắp như sắp ra khỏi vỏ.
Trong tay Thành Khởi Vận cầm một quyển sách, nhưng ánh mắt lại nhìn ra ngoài cử. Tinh thần hoảng hốt cũng không biết đang nghĩ gì: Củi kiếm ba năm đốt một giờ, cho dù Dương đại nhân luôn giữ mình trong sạch, nhưng ở quan trường lâu ngày. Nữ nhân đưa tới tận cửa cũng không bắt hắn phụ trách chắc hắn sẽ cần chứ?
Trên đời này đừng nói vương hầu quan lớn, ngay cả sĩ tử có chút danh khí ai mà không lưu luyến bụi hoa, tận tình thanh sắc?
Nhưng vì sao rõ ràng ngóng trông hắn sẽ tiếp nạp nữ tử kia, nhưng trong lòng vẫn là chua chát? Thành Khởi Vận khẽ thở dài, nàng day day chóp mũi, quăng sách lên bàn. Đúng lúc này cửa mở ra, Thành Khởi Vận nhìn thấy Dương Lăng, không khỏi kinh ngạc, thất thanh nói: - Nhanh như vậy sao?
Dương Lăng hừ một tiếng, nghênh ngang ngồi xuống cạnh nàng nói: - Chuyện gì nhanh như vậy?