Chương 348: Mặt nạ da cáo

Linh Vực
Huyền Huyễn, Dị Giới
Nghịch Thương Thiên


Chương trước Chương tiếp

“Khối mặt nạ da cáo này từ lớp da mỏng trên bụng lục giai linh thú ‘Mị Linh yêu hồ’ chế thành, đó là ta mua được trong một phòng đấu giá ở hải ngoại”. Tống Đình Ngọc vẻ mặt đau lòng: “Ta chỉ cho ngươi mượn dùng tạm, sau này nhớ phải trả cho ta. À, đúng rồi, diện mạo của cái mặt nạ này không phải là không biến đổi được, ngươi có thể tự mình điều chỉnh. Như vậy ngươi có thể biến thành nhiều bộ dáng khác nhau, cho dù là biến đổi thành hình dạng nữ nhân cũng vô cùng đơn giản, chỉ cần ngươi kéo những đường nét trên đó một chút là được...”.
Cứ như vậy trong chốc lát, cảm giác lạnh lẽo từ mắt nạ đã không còn, Tần Liệt đưa tay chạm thử, hoàn toàn không có cảm giác đang đeo mặt nạ.
Miếng mặt nạ da cáo này giống như dung hợp hoàn hảo với làn da hắn, cái này làm Tần Liệt kinh ngạc trong lòng.
“Ồ?”.
Một luồng hương thơm như có như không từ trên mặt hắn phóng xuất ra, mùi hương rất nhẹ nhàng dễ chịu.
Hắn theo bản năng hít vào mũi, kinh ngạc nói: “Đây là hồ hương? Không đúng, mùi này chút quen thuộc...”.
Ánh mắt hắn sáng lên, đột nhiên nhìn sang Tống Đình Ngọc, cười nói: “Cái mặt nạ này, ngươi đã từng mang rồi?”.
“Tên khốn này!”.
Tống Đình Ngọc thầm mắng một tiếng, trên khuôn mặt đẹp đẽ xuất hiện một tia ngượng ngùng đỏ mặt, hừ nói: “Ta từng dùng qua hai lần, như thế nào? Nếu ngươi ghét bỏ, hãy trả lại cho ta cái mặt nạ da cáo này, ta không cho ngươi mượn nữa!”.
“Mùi hương từ chính trên người ngươi, ta tại sao lại không thích?”. Tần Liệt cười quái dị.
“Không cùng ngươi nhiều lời, ta đi trước, ta muốn về nói rõ tình hình cho phụ thân ta để bọn họ chuẩn bị cho việc này như thế nào”. Tống Đình Ngọc lườm hắn một cái, dáng vẻ thướt tha mềm mai nhảy lên Lưu Vân Thất Thải điệp.
“Ngươi hãy đưa ta theo một đoạn đường, để ta ở Lăng gia trấn là được”. Tần Liệt vừa suy nghĩ liền nói với Tống Đình Ngọc: “Ngươi chờ ta một chút rồi ta cùng ngươi rời khỏi”.
Hắn xoay ngươi đi tới vị vị trí Liệp Linh thú, nói với tên chiến sĩ Giác Ma tộc kia: “Ngươi trở về nói cho Khố Lạc, ta muốn đi Dược sơn một chuyến, hắn sẽ biết rõ ta muốn làm gì”.
Tên chiến sĩ Giác Ma tộc kia cung kính gật đầu.
Ngay sau đó Tần Liệt vượt qua con sông đầy Tịnh Ma Phong Lan, đi tới trước người Tống Đình Ngọc nói: “Đi thôi”.
“Thay đổi diện mạo, xác thực là ngươi có thể rời khỏi nơi này, nhìn xem bộ dạng khuôn mặt ngươi lúc này”. Tống Đình Ngọc đưa tới một cái gương đồng.
Tần Liệt dùng gương soi mặt vào trong đó, phát hiện khuôn mặt này vô cùng bình thường, các đường nét trên khuôn mặt không có một chút nào đặc biệt.
“Các ngươi ở Tống gia, cái người gọi là Diêu Thái, mong ngươi giúp ta chiếu cố một chút”. Ở trên Lưu Vân Thất Thải điệp. Tần Liệt sau khi trầm ngâm một chút rồi nói.
“Chỉ là việc nhỏ”. Tống Đình Ngọc mỉm cười.
Có thể nói Lưu Vân Thất Thải điệp là phi cầm linh thú nhanh nhất Xích Lan đại lục, bay nhanh như chớp, Tần Liệt và Lăng Ngữ Thi bay nhanh qua Băng Nham thành, xuyên thẳng tới Lăng gia trấn bỏ hoang.
Từ trên Lưu Vân Thất Thải điệp nhảy xuống, Tần Liệt đứng yên không gây ra một tiếng động trong Lăng gia trấn, ngẩng đầu nói với Tống Đình Ngọc: “Được rồi, ngươi không cần phải can dự, ngươi trở về Huyền Thiên Minh tìm phụ thân ngươi thương lượng chuyên quan trọng đi”.
“Vì ngươi muốn tới Lăng gia trấn?”. Tống Đình Ngọc mắt đẹp rạng rỡ, nhìn hắn thật sâu: “Ở cục diện hiện tại, ngươi cố tình tiến vào Lăng gia trấn, nhất định là có nguyên do? Ngươi có thể nói cho ta biết hay không?”.
Tần Liệt nhíu mày.
“Quên đi, ta cũng tùy tiện hỏi mà thôi, ai biết được ngươi làm chuyện hư hỏng gì”. Tống Đình Ngọc phất tay, nghĩ một đường nói một nẻo với Tần Liệt một câu như vậy, tức thì cùng Lưu Vân Thất Thải điệp rời khỏi.
Sau khi nàng bay đi, Tần Liệt đi vào một gian phòng nhỏ và ngồi xuống.
Buông lỏng tinh thần, hắn dùng tinh thần lực xem xét bốn phía xác định Tống Đình Ngọc có thật sự rời khỏi hay không, để chắc chắn xung quanh không có ai.
Tinh thần lực như sóng gợn từ hắn làm trung tâm, chậm rãi khuyếch tán ra.
Hiện tại hắn ở cảnh giới Vạn Tượng cảnh trung kỳ, phạm vi tinh thần lực bao phủ cũng không rộng lớn, hắn chỉ có thể xem xét động tĩnh khu vực bên ngoài Lăng gia trấn một dặm.
Đương nhiên nếu có người có cảnh giới vượt xa hắn, cố ý ẩn giấu khí tức, bằng vào tu vi hắn cũng không thể phát hiện ra.
Sau một hồi xem xét, cảm giác xung quanh không có điểm dị thường, hắn thu hồi tinh thần lực từng chút một.
Nhìn bầu trời đỏ au nhá nhem tối, hắn cũng không có vội vàng đi tới Dược sơn mà ở lại trong gian phòng nhắm mắt dưỡng thần, xem xét linh hải đan điền.
Ở bên trong, linh lực lượn lờ hóa thành vân linh hải, chín cái nguyên phủ như động tiên, mỗi một cái trở thành tiểu thế giới hoặc là có lôi điện quấn quanh, hoặc là hàn băng lạnh thấu xương, hoặc là lực từ vặn vẹo.
“Khai Nguyên cảnh mở ra nguyên phủ, Vạn Tượng cảnh tinh lọc hồn hồ, Thông U cảnh rèn luyện linh hồn...”.
Vận chuyển linh quyết khác nhau, trong đầu nghĩ đến các cảnh giới riêng biệt, hắn chậm rãi nhập định.
“Linh Trận đồ, cũng là một dạng linh kỹ, tinh thông một Linh Trận đồ cũng xem như là nắm giữ một loại linh kỹ, chỉ cần vận dụng khéo léo, Linh Trận đồ cũng có thể chiến đấu trực tiếp với kẻ địch”.
Bên trong gian phòng đơn sơ, trong não hải Tần Liệt dần dần hiện lên một vài tân kỳ Linh Trận đồ.
Cửu Khúc Trường Hà Đồ, Thiên Cầm Cao Tường Đồ, Tinh Hà Quang Diệu Đồ... Một vài bức Linh Trận đồ hiện ra trong não hải Tần Liệt tức thì như sáng lên rõ ràng.
Hắn theo bản năng ngưng kết linh lực ở bên trong gian phòng nhỏ, hắn dùng ngón tay làm bút, lấy linh lực làm đường nét, lấy hư không làm linh bản, bắt đầu khắc lên Linh Trận đồ quen thuộc.
Linh lực ngưng tụ thành bạch quang xán lạng, hắn vận dụng tinh thần lực ở trong không trung ngưng tụ thành một dòng suối quanh co khúc khuỷu. Dòng suối nhỏ này có chín khúc mười tám nhánh, có hàm ý tinh tinh diệu nào đó. Hắn tập trung toàn bộ tinh thần nhập vào, hắn tựa như nghe được tiếng suối chảy ào ào, âm thanh êm tai dễ nghe khiến hắn nhịn không được mà mê muội.
“Rầm rầm...”.
Trong tiếng nước tuôn chảy, linh lực ngưng tụ thành dòng suối, đột nhiên hóa thành toái quang sụp đổ vỡ vụn.
Trầm mê bên trong Linh Trận đồ, rồi Tần Liệt đột nhiên giật mình tỉnh lại, nhìn điểm điểm toái tinh như linh lực quang điểm, hắn không khỏi nhíu mày.
Hắn suy nghĩ vấn đề này không đơn giản như vậy.
Khắc ra Linh Trận đồ này, cũng không dễ dàng như kỳ trận bên trong Lôi Cức Mộc khắc thành Long Xà Phiên Thiên Đồ.
Hắn nghĩ rằng hắn có thể thực hiện dễ dàng như khắc thành Long Xà Phiên Thiên Đồ, cũng nhẹ nhàng tùy ý, thong dong dùng linh hư trong hư không khắc ra Cửu Khúc Trường Hà Đồ.
Nhưng hắn lại thất bại.
“Trữ Linh, Tụ linh, Tăng Phúc, Cố Nhận, bốn bức Cổ Trận Đồ tuy gọi là Cơ Sở Linh Trận đồ nhưng kết cấu lại cực kỳ phức tạp. So với mười hai căn Linh Văn trụ bên trong Linh Trận đồ thì Cơ Sở Cổ Trận Đồ còn phức tạp, thâm ảo hơn rất nhiều. Nếu ngay cả loại Linh Trận đồ Cửu Khúc Trường Hà Đồ này cũng không có biện pháp khắc ra chuyển thành thủ đoạn công kích thì tứ phúc Cổ Trận Đồ càng không có khả năng khắc được”.
“Mười hai cây Linh Văn trụ, cuối cùng vì một cây quan trọng bị phong ấn mà không thành đồ, còn Thiên Võng Cấm Ma Đồ, Cửu Khúc Trường Hà Đồ, Thiên Cầm Cao Tường Đồ, Tinh Hà Quang Diệu Đồ, Bách Hoa Tỏa Giáp Đồ, Cổ Mộc Hoán Sinh Đồ, Quỳnh Lâu Lạc Địa Đồ, Lục Giáp Đồ, Long Xà Phiên Thiên Đồ, Tam Tài Tứ Tượng Đồ, Âm Dương Giao Hội Đồ, tổng cộng mười một Phúc Linh Trận đồ, thêm vào bốn loại Cơ Sở Cổ Trận Đồ... Nếu đều có thể hóa tất cả thành kỹ nghệ công kích, thủ đoạn đối phó kẻ kịch sẽ vô cùng đa dạng!”.
“Nếu có thể lần lượt thực hiện, đem từng Linh Trận đồ hóa thành thủ đoạn công kích, sức chiến đấu của ta chắc chắn tăng mạnh!”.
“Nếu như đã thấy được hy vọng, phải thực hiện từng bước, từng bước một biến nó thành thủ đoạn công kích!”.
Bên trong phòng nhỏ, Tần Liệt thêm hạ quyết tâm.
Trên việc tu luyện võ đạo, hắn càng cần phải tiến thêm một bước, nhanh chóng tăng cường thực lực bản thân để thích ứng với tình hình đại lục ngày càng tàn khốc.
Tần Liệt không có vội đi tới Dược sơn để tìm Truyền Tống trận, hắn ở trong gian phòng nhỏ của hắn tại Lăng gia trấn, một mình ngồi xuống.
Cảm thấy đói bụng, hắn lấy từ trong không gian giới ra lương khô dự một trữ, mệt mỏi gục xuống nghỉ ngơi một chút.
Hắn tu luyện đến mất ăn mất ngủ.
Hắn thử dùng Linh Trận đồ biến hóa thành thủ đoạn công kích cường hãn để tăng sức chiến đấu đối phó kẻ địch.
Trong một ngày này hắn khổ tu bên trong gian phòng nhỏ, đột nhiên cảm ứng được khí tức sinh mệnh.
Nhưng lại xuất hiện rất nhiều cỗ.
Hắp lập tức đình chỉ tu luyện, lặng lẽ thu liễm khí tức, cau mày nấp vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Đoàn người đi vào cổng Lăng gia trấn hiện ra từng chút một.
“Bọn họ sao lại đến Lăng gia trấn?”. Tần Liệt nhíu mày.
Bỗng nhiên xuất hiện người khác ở cổng Lăng gia trấn lại là người quen của Tần Liệt - đoàn người Tinh Vân các Liễu Đình, Ngụy Lập.
Hắn rời khỏi Băng Nham thành, rời khỏi Tinh Vân các cũng thấm thoát đã qua ba bốn năm.
Mấy năm nay hắn chưa bao giờ quay lại Băng Nham thành, tất nhiên cũng không có ghé qua Tinh Vân các.
Từ lâu hắn đã không còn cảm thấy quen thuộc với Tinh Vân các nữa.
Lúc này đoàn người Tinh Vân các đi tới Lăng gia trấn, việc này khiến hắn có chút ngoài ý muốn.
Ba bốn năm qua đi, Liễu Đình vẫn có dáng vẻ ngạo nghễ nhất, nàng mặc một bộ trang phục màu vàng, dáng người thướt tha lay động lòng người, đùi đẹp lắc lư, thỉnh thoảng nàng vuốt lấy đuôi tóc thật dài.
Trên eo nhỏ nhắn được đeo vào một cái đai lưng màu thủy lam, từ phía sau nhìn vào eo nàng trông có vẻ mềm mại không xương như rắn.
Trong đôi mắt sáng ngời của nàng vẫn hiện lên vẻ kiêu căng như xưa, hơn nữa, so với trước kia càng biểu hiện rõ rệt hơn.
Xem ra, sau khi Liễu Vân Đào ngồi lên ngôi vị các chủ, khiến cho khí thế độc nữ này của nàng lại tăng lên không ít.
Phía sau Liễu Đình là Ngụy Hưng con của Ngụy Lập và một đám hoàn khố Tinh Vân các, Tần Liệt rất là quen thuộc.
“Những người này sao lại đến Lăng gia trấn?”. Tần Liệt còn nghi hoặc trong lòng, tiếp tục nhìn đến cổng vào, hắn cảm giác được còn có người chưa đến.
Quả nhiên chỉ một lát sau lại xuất hiện một đoàn người đang chậm rãi tiến vào.
“Lưu Duyên!”. Tần Liệt nhìn thấy người dẫn đầu, trong lòng không nhịn được hô nhẹ.
Năm đó ở Thiên Lang sơn khai thác mỏ, Lưu Duyên là người của Tinh Vân các, hắn cùng Lưu Duyên trải qua hoạn nạn, sau đó hắn đi vào Tinh Vân các, Lưu Duyên đúng là có chút chiếu cố cho hắn.
Sau đó lại xuất hiện một người làm Tần Liệt chấn động, khiến hắn phải lạnh nghiêm mặt quát khẽ một tiếng: “Phùng Dật!”.
Dĩ nhiên là Phùng Dật bị mất một tay trái - tiểu thiếu gia Phùng gia!
Một loạt chuyện cũ lập tức hiện lên trong lòng Tần Liệt, khiến cho sắc mặt hắn lạnh như băng.
Nhiều năm trước, Lăng gia, Cao gia và Phùng gia nhận được mệnh lệnh Tinh Vân các tới Thiên Lang sơn khai thác Hỏa tinh thạch. Lúc đó Lưu Duyên là các chủ Tinh Vân các.
Lăng gia thì có đoàn người Lăng Ngữ Thi, hắn, Lăng Phong và Lăng Hâm. Cao gia có Cao Vũ dẫn đầu. Mà Phùng gia là Phùng Dật là người suất lĩnh.
Lúc đấy Phùng Dật biểu lộ hâm mộ Lăng Ngữ Thi mãnh liệt, nhưng lúc đầu hắn còn có vẻ kìm chế.
Thẳng cho đến khi mọi người lên Thiên Lang sơn, lấy được huyền cấp tam phẩm linh tài Viêm Dương ngọc, tất cả đều thay đổi.
Phùng Dật lén lút cấu kết Nhan Đức Võ ở Toái Băng phủ truyền tin cho Toái Băng phủ gọi cường giả Toái Băng phủ đến.
Bản thân hắn thì dần dần không thể kìm nén đối với Lăng Ngữ Thi, từ từ biểu hiện ra bên ngoài.
Nửa đêm ở Thiên Lang sơn thay đổi lớn, hắn cùng Lăng gia, Cao gia, Lưu Duyên chạy trốn khỏi Toái Băng phủ đuổi giết. Cuối cùng hắn gặp được Ngân Dực Ma Lang, dùng tượng gỗ điêu khắc để xoay chuyển tình hình, có thể tìm được đường sống trong chỗ chết. Một đoạn chuyện cũ này hiện ra trong đầu hắn từng chút một.
Sau đó Phùng Dật bị Ngân Dực Ma Lang xé đứt cánh tay trái, Nhan Đức Võ thì bị ma lang làm cho bị thương nặng, còn gia chủ Phùng Tân Phùng gia vu khống cho Lăng gia là gian tế.
Không bao lâu sau, Đỗ Hải Thiên dẫn theo Hình đường Diệp Dương Thu đích thân công khai tới Lăng gia trấn hỏi tội, thiếu chút nữa khiến Lăng gia rời vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Bởi vì vụ việc này xảy ra mà hắn có thể ghi nhớ rất kỹ Phùng Dật cùng Phùng Tân gia chủ Phùng gia
Đã cách xa nhiều năm, hôm nay lại xuất hiện Phùng Dật cụt tay, phụ thân hắn Phùng Tân và Lưu Duyên lại cùng nhau đi đến Lăng gia trấn.
Đoàn người Liễu Đình, Ngụy Lập cũng đi theo.
Điều này làm cho Tần Liệt rất là tò mò vì sao những người này lại đến Lăng gia trấn, rốt cuộc là vì chuyện gì.
“Phùng Dật, Phùng thúc thúc, nơi này không tệ lắm phải không?”. Liễu Đình đứng trên ngã tư ở Lăng gia trấn, khuôn mặt nhỏ nhắn tú lệ lộ ra một nụ cười hơi đắc ý.
“Lăng gia trấn tuy nhiều năm không có người ở nhưng phòng ốc đều do đá xanh kiến tạo, rất rắn chắc, chỉ cần quét dọn sạch sẽ thì so với trước kia không khác nhau gì mấy. Hơn nữa, trên Dược sơn là nơi rất thích hợp gieo trồng linh dược. Trước kia Lăng gia chính là nơi gieo trồng dược thảo cống nạp mới có thể được Tinh Vân các chúng ta che chở”.
Nói đến đây, vẻ mặt Liễu Đình kiêu ngạo giống như Lăng gia trấn hiện tại hay là gia tộc hẳn là thuộc hạ phải nghe theo nàng bài bố.
“Đình Đình, cảm ơn nàng ban thưởng hậu hĩnh, Phùng Dật ta sẽ khắc cốt ghi tâm”. Phùng Dật tuy bị mất một cánh tay nhưng khuôn mặt vẫn còn tuấn tú, hắn dùng khí chất nho nhã khiêm tốn vẫn như xưa biểu hiện cực kỳ xuất sắc.
Chỉ bằng vào tướng mạo, Phùng Dật xác thực là xuất chúng hơn Ngụy Lập ở bên cạnh Liễu Đình không ít.
“Năm đó gia sản Phùng gia bị Đồ Mạc phái người tới phá hủy, cái gì cũng không còn, Phùng gia cũng bị buộc phải di chuyển đến Toái Băng phủ, cũng thật là gặp đủ loại xui xẻo”. Liễu Đình than nhẹ, nói: “Nay Toái Băng phủ cùng với Tinh Vân các tuy hai mà một, Phùng gia các ngươi muốn ở bên ngoài Băng Nham thành kiếm nơi khác trùng kiến lại Phùng gia trấn, ta và cha ta đều rất ủng hộ. Dù sao Lăng gia trấn đã hoang phế nhiều năm, nay Lăng gia là Tà tộc bại hoại, chắc chắn sẽ bị các thế lực lớn giết chết sạch sẽ, không có khả năng quay về Lăng gia trấn, các ngươi bây giờ ở trong này là tốt rồi”.