Chương 346

Kỷ Cambri Trở Lại
Đam Mỹ
Thủy Thiên Thừa


Chương trước Chương tiếp

Nghĩ đến chuyện gì đó, Ngô Du không khỏi mỉm cười: “Cũng không biết sinh ra rồi có thể biến thành một chú cún con hay không.”
Tỉnh dậy sau giấc ngủ, Trần thiếu đã hạ sốt. Qua một cơn bệnh, dường như hắn đã gầy yếu đi vài phần, ánh mắt cũng càng trở nên âm trầm.
Ngô Du tự tay đổi một bộ chăn gối khác cho phòng ngủ, sợ vẫn còn virus trên bộ cũ, có điều hắn lại nói với Trần thiếu rằng: Màu ấm như thế sẽ khiến người ta thấy vui vẻ hơn. Trần thiếu cảm thấy nực cười, sao hắn có thể cho rằng thay một bộ chăn ga gối đệm khác là có thể khiến mình thấy vui hơn cơ chứ.
Để điều dưỡng cơ thể Trần thiếu mà Ngô Du cố ý lôi ra một nhà dinh dưỡng sắp chết đói từ trong xóm nghèo. Lần đầu tiên nhìn thấy hoa quả sau một năm, người đó kích động đến độ bật khóc.
Những thứ như hoa quả rau dưa bây giờ quả thật là hết sức quý giá, dù cho các nhà khoa học không ngừng tạo ra giống cây biến dị, thậm chí đến cả Bắc Kinh ra giá cao mua giống cây, song đa phần cây nông nghiệp đều không thể kết quả do rễ cây hấp thụ quá nhiều chất dinh dưỡng, có những loại cây cần cắt cử nhân lực cắt sửa rễ cây 24/7, cây sống được lại không đến 20%. Cả Trùng Khánh này cũng chỉ có Ngô Du có thể ra tay hào phóng, cho dù là bản thân hắn cũng không được ăn hàng ngày, nhưng vì Trần thiếu, hắn thuê rất nhiều người đi trồng rau dưa hoa quả, có gì tốt đều đem đến trước mặt Trần thiếu đầu tiên.
Việc này tuy Trần thiếu cũng biết, song chưa từng cho Ngô Du nét mặt hoà nhã nào cả. Nếu không phải Ngô Du, tất cả của cải hắn đều có thể tự mình nắm giữ, không cần Ngô Du mượn hoa hiến phật như vậy.
Từ sau khi Trần thiếu khỏi hẳn, lần đầu tiên Ngô Du dẫn hắn ra khỏi nhà, đi đến cánh rừng gần đó săn thú giải sầu. Hai người cưỡi ngựa của Trần thiếu, không dẫn theo bất cứ ai. Xem ra Ngô Du quả thật tự tin, thậm chí bây giờ còn không cùm hắn lại, ngay cả chuyện này cũng khiến Trần thiếu hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Cánh rừng này thường xuyên có mãnh thú biến dị lui tới nên người thường tuyệt đối không dám bén mảng, chỉ có thợ săn có năng lực mới có thể đến đây đi săn, có điều hôm nay Ngô Du đã cho người phong tỏa lối vào khu rừng, hắn không muốn nhìn thấy ai khác trong ngày hôm nay.
Hai người ngồi trên lưng ngựa, chậm rãi bước vào trong rừng. Trước tận thế, khu rừng này là một công viên thành phố rất được yêu thích. Sau tận thế, nơi này không chỉ được mở rộng diện tích ra vô biên vô hạn mà thực vật bên trong cũng khổng lồ lạ thường, nguy hiểm vô cùng.
Ngô Du lại thản nhiên tự đắc, ngồi đằng sau ôm thắt lưng Trần thiếu, kề cằm trên vai hắn: “Chỗ này có cảm giác của rừng nguyên sinh không? Hồi mới tới Trùng Khánh, hầu như ngày nào tôi cũng đến đây săn thú, sau đó đổi lấy thức ăn, nhân lực, vật tư… giai đoạn chiêu binh mãi mã ấy tôi đã phải rất vất vả vì lúc nào cũng phải đề phòng anh.”
Trần thiếu hừ lạnh một tiếng. Đối với chuyện này, hắn thật sự là hối hận không thôi. Vì lần đầu tiên ám sát thất bại mà hắn hết sức kiêng dè khả năng của Ngô Du, lần lữa không dám hành động mới khiến Ngô Du có thời gian làm mình lớn mạnh như thế.
Ngô Du khẽ cười: “Có phải anh đang hối hận lúc đầu không phái những người này tới giết tôi thêm mấy lần nữa không? Đáng tiếc, hối hận là thứ vô giá trị nhất.” Hắn khẽ hôn vào má Trần thiếu: “Anh dùng sữa tắm tôi mới đổi cho anh rồi à? Thơm quá.”
Trần thiếu nói: “Không phải muốn săn thú sao.”
“Vội gì chứ, chúng ta cũng không thiếu thức ăn.” Bàn tay Ngô Du thò vào trong áo Trần thiếu, vuốt ve cơ thể rắn chắc, cười mờ ám: “Muốn nếm mùi vị của anh hơn.”
Da mặt Trần thiếu căng lên, âm thầm siết chặt nắm đấm.
“Thư giãn chút đi, căng thẳng làm gì.” Ngô Du cười khẽ: “Anh sợ tôi sẽ làm gì anh hay là sợ phản ứng cơ thể thành thật hơn miệng mình?”
Trần thiếu lạnh nhạt: “Tao nói rồi, mày thích làm gì thì làm, khỏi phải nói những lời vô nghĩa.”
“Nhưng tôi muốn nói chuyện với anh mà, tôi muốn hỏi anh có thoải mái không, muốn biết lúc bảo bối của tôi ở trong người anh, anh đã có cảm giác gì, còn muốn biết lúc bắn, trong đầu anh nghĩ đến ai…”
Sắc mặt Trần thiếu hết trắng lại đỏ một đêm vừa hỗn loạn vừa điên cuồng ấy, không ngờ hắn còn nhớ rõ rành rành rất nhiều chi tiết. Trần thiếu thật sự không thể chấp nhận. Vì sao bị một gã đàn ông cưỡng bức mà hắn cũng có khoái cảm, cảm giác cơ thể như bốc cháy ấy, hắn không thể cảm nhận khi ở bên bất cứ một người phụ nữ nào.
Ngô Du gạt má hắn qua, dịu dàng ngậm lấy môi hắn, hôn nhẹ: “Mỗi một lần run rẩy của cơ thể anh tôi đều có thể cảm nhận được. Tôi biết anh thích, sớm muộn gì tôi cũng sẽ khiến anh chính miệng thừa nhận.”
Trần thiếu quay mặt đi: “Cô gái kia… thế nào rồi?”
Động tác Ngô Du khựng lại, khẩu khí lạnh xuống: “Nhắc đến cô ta làm gì.”
“Tao không được hỏi một chút à, mày đã…” Trần thiếu mím môi, nói không nên lời.
“Tôi đã làm gì? Tôi đã đè anh, cho nên phải thả cô ta ra?” Ngô Du cười nói: “Trần thiếu, tôi cũng không phải người có thể hết lòng tuân thủ lời hứa, hơn nữa dù có thể thì tôi nhớ hôm đó mình đã nói là ‘còn xem biểu hiện của anh’.”
Trần thiếu quay đầu lại trừng hắn: “Ngô Du, mày đừng có quá đáng.”
Ngô Du nhìn sâu vào hắn: “Thật ra biểu hiện của anh hôm đó thật khiến tôi hài lòng, cơ thể của anh, giọng nói của anh đều hết sức gợi cảm, bên trong anh vừa nóng vừa chặt, tôi rất thích…”
Trần thiếu nghiến răng, thật muốn chôn sống Ngô Du trong một góc rừng nào đó.
Giọng điệu của Ngô Du lại hết sức ngọt ngào: “Nhưng còn một điều khiến tôi thấy thật đáng tiếc, chi bằng bù lại bây giờ luôn đi. Anh chủ động hôn tôi một cái, tôi sẽ tha cho cô ta, hơn nữa giống như lúc ấy đã nói, cấp cho cô ta một công việc để cả nhà có cơm ăn.”
Trần thiếu lạnh lùng nhìn hắn, cho dù ngoài mặt rất bình tĩnh nhưng trong lòng lại cực kỳ do dự.
Ngô Du cười nhưng không nói.
Trần thiếu quay người lại, đắn đo vài giây, sau đó áp tới vội vàng hôn hắn một cái.
Ngô Du cười: “Chưa đủ.”
Trần thiếu nhíu chặt mày kiếm, lại hôn hắn một cái. Lúc này, thời gian đôi môi chạm nhau kéo dài thêm một chút.
Ngô Du liếm môi, dáng vẻ chưa hết thèm thuồng: “Vẫn chưa đủ.”
Trần thiếu nén giận, giơ tay kéo tóc Ngô Du, dùng sức hôn lên, do quá lỗ mãng nên thậm chí răng họ còn va vào nhau cũng không biết là môi ai bị rách mà nụ hôn tràn ngập mùi máu thoang thoảng. Ngô Du há miệng, thô lỗ đưa lưỡi vào miệng Trần thiếu, càn quét răng lưỡi, cẩn thận nhấm nháp hương vị của hắn. Khi Trần thiếu phát hiện nụ hôn này càng ngày càng không thể khống chế, hắn muốn bứt ra song đã chậm, Ngô Du đè gáy hắn, nụ hôn gần như là muốn nuốt hắn vào bụng. Nước bọt trong suốt chảy xuống từ khoé miệng không thể khép lại của Trần thiếu, tràn ngập mùi vị tình sắc.
Hai người thở hồng hộc tách ra, Ngô Du dịu dàng: “Lúc này mới gọi là hôn.”
Trần thiếu thở phì phò, nói không thành lời, có thêm một quan hệ khiến người ta xấu hổ như vậy khiến hắn càng ngày càng không thể đơn thuần coi Ngô Du như một kẻ thù được nữa.
“Tôi rất hài lòng.” Ngô Du xoa xoa má Trần thiếu, cười gian xảo: “Lúc anh bệnh tôi đã thả cô ta đi rồi, bây giờ anh trai cô ta đang làm việc vặt trong bếp nhà chúng ta.”
Trần thiếu cả giận: “Mày…”
Ngô Du dịu dàng hôn vào trán hắn: “Thật ra nếu cô ta thật sự có con với anh, tôi sẽ để cô ta sinh con, cùng nuôi lớn con cái với anh. Nói thế nào cũng là con của anh, sao tôi lại làm khó cô ta cơ chứ.” Nghĩ đến chuyện gì đó, Ngô Du không khỏi mỉm cười: “Cũng không biết sinh ra rồi có thể biến thành một chú cún con hay không.”
Trần thiếu hừ lạnh một tiếng: “Nếu mày không đi săn thì cho tao xuống đi lại một chút, đã lâu không biến dị, tao muốn chạy một lát.”
Ánh mắt Ngô Du sáng rực: “Được chứ, có điều anh phải cho tôi ngồi trên người anh.”
Trần thiếu trừng hắn.
“Ngộ nhỡ anh cứ như vậy bỏ chạy thì sao, tôi có thể không đuổi kịp anh.”
Trần thiếu nắm áo hắn, cùng nhau nhảy xuống khỏi lưng ngựa, còn chưa đáp đất, cơ thể đã bành trướng, nhanh chóng biến thành một con chó Caucasian với bộ lông mềm mại, tướng mạo hung mãnh, Ngô Du thì rơi xuống lưng hắn.
Ngô Du cười to: “Thật đã nghiền.”
Trần thiếu không đáp lại hắn, vỗ vỗ chân vào ngựa của mình, bảo nó đứng yên tại đây, sau đó lao như bay vào trong cánh rừng. Một khi con người dị chủng với động vật, cho dù ý thức bản thân có chiến thắng trong lúc tranh đoạt, thành công điều khiển cơ thể, thế nhưng người đó vẫn sẽ nhận phải ảnh hưởng ở các mức độ khác nhau của loài mà mình đã dị chủng đa phần là trên sinh lý, nhưng cũng sẽ ảnh hưởng đến tâm lý. Ví dụ như từ khi dị chủng với động vật có bước chạy nhanh, Trần thiếu cũng thích cảm giác phi bạt mạng, thích dốc toàn bộ sức lực vào việc chạy. Cảm giác vui sướng tự nhiên này khiến hắn cảm thấy mình có thể bay được.
Ngô Du nắm chặt phần lông trên lưng hắn, không dám buông tay dù chỉ một chút. Tốc độ của Trần thiếu rất nhanh, hắn có thể bị hất bay đi bất cứ lúc nào. Gió rít qua tai, Ngô Du bị gió tạt đến độ gần như không mở được mắt, thế nhưng cảm giác nhanh như điện xẹt này hết sức sung sướng. Đồng thời, hắn cũng có thể cảm giác được tâm trạng khoái trá vô cùng của Trần thiếu lúc này. So với độc chiếm trên giường, hắn thích tư thế không ai bì nổi của Trần thiếu hơn. Lúc ấy trên phố Trùng Khánh, hai người họ một trên lưng ngựa, một dưới chân ngựa, ánh nhìn thoáng qua ấy dường như vẫn còn đọng lại trong trí nhớ, hắn vĩnh viễn không thể quên được dáng vẻ ngời sáng bừng bừng lúc ấy của Trần thiếu. Đáng tiếc hai dáng vẻ này hắn không thể giữ trọn đôi bề, hoặc cưỡng ép Trần thiếu ở bên, hoặc chỉ có thể nhìn hắn đi xa, Ngô Du đương nhiên sẽ chọn cách thứ nhất.
Trần thiếu vui vẻ chạy hơn hai mươi phút trong rừng rồi mới quay về chỗ cũ. Trên đường, họ đụng phải không ít động vật biến dị, nhưng vừa thấy Trần thiếu, chúng vừa nhìn đã sợ, căn bản không dám chọc vào, họ còn tiện đường săn được một con thỏ hoang tha về.
Ngô Du mỉm cười vuốt ve bộ lông trên đầu Trần thiếu: “Về sau ra ngoài cứ dẫn anh theo nhé?”
Trần thiếu lắc lắc đầu, không đáp lại hắn.
Ngô Du ghé vào người hắn: “Anh tốt hơn bất cứ động vật biến dị nào, vừa oai phong lại có tốc độ mau lẹ.”
Trần thiếu cười lạnh: “Hội trưởng Ngô nói gì thì là đó.”
Ngô Du xoa xoa cổ hắn: “Anh có giác ngộ này, tôi thật vui mừng. Như vậy buổi tối anh bị tôi cưỡi, buổi sáng cũng bị tôi cưỡi…” Hắn phì cười một tiếng.
Trần thiếu cố nén giận, không nói gì, nhưng trong họng vẫn phát ra tiếng gầm gừ phẫn nộ, nghe có chút dọa người.
Ngô Du vỗ vỗ đầu hắn, mờ ám nói: “Thật đáng tiếc, tôi thật muốn nhìn anh lúc nổi giận, ý tôi là dưới hình thái con người, nhất định rất đẹp.”
Trần thiếu quay đầu lại, đôi mắt thú vật nhìn hắn trừng trừng.
Ngô Du đặt tay trên chóp mũi hắn, khẽ nói: “Tôi để tay tới miệng anh, anh dám cắn không.”
Trần thiếu há miệng, nhe nanh nhìn hắn, ngoại hình đáng sợ dữ tợn, song nét mặt Ngô Du không hề thay đổi, vẫn nụ cười nhẹ như cũ.
Cuối cùng Trần thiếu quay đầu đi: “Về thôi.”
Ngô Du nở một nụ cười hài lòng, xoa đầu Trần thiếu: “Về thôi, anh mệt tôi cũng sẽ đau lòng.”