Chương 337

Kỷ Cambri Trở Lại
Đam Mỹ
Thủy Thiên Thừa


Chương trước Chương tiếp

Trần thiếu hơi nhíu mi, hắn luôn cảm thấy giọng điệu và nụ cười của Ngô Du đều có vẻ kỳ lạ, nhưng lại không nói được kỳ lạ chỗ nào.
Như Ngô Du đã tính, sau lần tập kích thất bại, đối phương không còn tùy tiện phái người đến nữa.
Ngô Du tốn mất một ngày hỏi thăm rõ ràng tình hình đại khái ở Trùng Khánh. Quả thật bây giờ nơi này do cha con Trần Thanh Nham khống chế, Trần thiếu vốn là dị chủng chó Caucasian, cực kỳ lợi hại, còn tự thành lập một bang Thanh Nham, cùng với ông bố tay nắm trọng binh của mình, hai cha con nắm giữ hơn 60% tài sản ở Trùng Khánh. Ngoại trừ bang Thanh Nham, nơi này còn có một bang phái lớn gọi là bang Hồng Uy. Sở dĩ bang Hồng Uy có thể có một vị trí nho nhỏ dưới thế lực của cha con Trần gia là vì lão đại của họ bản lĩnh đứng đầu Trùng Khánh, là một dị nhân tiến hóa ngược lớp bò sát, ngay cả Trần thiếu cũng không phải đối thủ của gã, hơn nữa dưới trướng gã còn có thêm mấy cao thủ, cha con Trần gia không dám hành động thiếu suy nghĩ. Dưới sự cân bằng kỳ diệu này, hai bang phái song song tồn tại, tạo cho dân chúng ở đây một không gian sinh tồn tương đối an toàn. Ở nơi này, dị nhân gần như không lo áo cơm, cho dù là người thường thì cũng có thể thông qua lao động mà có được một miếng cơm ăn. Cho dù khắp thành phố này cường quyền hoành hành, đã hoàn toàn đánh mất công bằng và pháp luật nhưng trong tận thế, tình trạng này đã là chuyện chỉ có thể gặp mà không thể cầu.
Càng hiểu, Ngô Du lại càng thích thành phố này. Trong một thành phố bốn bề núi bọc, thao túng tất cả con người và tài sản không phải ngang bằng làm vua một cõi hay sao? Trong thời đại tận thế có thể có một góc an cư như vậy quả thật là không mong gì hơn.
Ngô Du đi đến phía cực Nam thành phố, nơi đó cư dân hết sức thưa thớt, đội tuần tra cũng không đi đến, ít người sinh sống, chỉ có một vài dị nhân không muốn bị trói buộc bởi bất cứ bang phái nào mới dẫn người nhà đến đây sống một cuộc sống tự cung tự cấp, dần dần cũng hình thành một thế lực nho nhỏ. Sau khi đến đây, Ngô Du cũng mất vài ngày mới giành được sự tin tưởng và tôn kính của họ, dễ dàng dung nhập vào nhóm nhỏ này.
Trong lúc Trần thiếu biết được người đàn ông hắn gặp trên đường hôm đó chính là người có khả năng điều khiển Băng mà hắn phái người đi ám sát thất bại, Ngô Du đã âm thầm vun trồng thế lực của mình ở phía Nam thành phố.
Có lần đầu thất bại, Trần thiếu tự nhiên không dám hành động thiếu suy nghĩ, hắn không biết rốt cuộc thực lực của Ngô Du mạnh đến thế nào, không thể tùy tiện hy sinh những dị nhân đẳng cấp cao quý giá. Trần thiếu cố ý tung tin, muốn xem xem Triệu Tiến của bang Hồng Uy sẽ có hành động gì.
Mà tại đầu kia, Triệu Tiến đã sớm biết được tin tức. Từ hai tháng trước họ đã nhận được tình báo đến từ căn cứ Bắc Kinh, đã biết sự tồn tại của dị nhân tiến hóa sức mạnh tự nhiên. Không ngờ kiểu nhân vật lợi hại ở thượng vị áp đảo tất cả các dị nhân khác lại xuất hiện ở Trùng Khánh, hai viên đại tướng dưới trướng Trần thiếu phái đi đều thất bại quay về, điều này khiến họ càng thêm kiêng kị thực lực sâu không lường được của dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên. Hơn nữa, Triệu Tiến biết mình không thể xưng vương, sớm muộn gì Trần thiếu cũng sẽ tìm cách trừ khử gã, dưới tình hình ấy, nếu có thể tạo thành thế chân vạc, với gã mà nói là cực kỳ có lợi, cho nên gã cũng đang âm thầm quan sát.
Trần thiếu và Triệu Tiến kiềm chế và do dự lẫn nhau, càng thêm lo sợ dị nhân tiến hóa sức mạnh tự nhiên như một sự mê tín, điều này đã cho Ngô Du có đủ thời gian thành lập tổ chức dị nhân thứ ba ở Trùng Khánh – hội Băng Sương.
Một ngày, Ngô Du vừa dẫn người đi săn thú trở về thì thuộc hạ của hắn đã vội vàng đi tới: “Lão đại, Trần thiếu bang Thanh Nham phái người đến đây.”
Ngô Du cười nhẹ, nghĩ rằng rốt cuộc cũng đã có người đứng ngồi không yên: “Ồ, phái người tới làm gì?”
“Nói muốn mời anh đi ăn.”
“Chuyện tốt.”
Thuộc hạ chần chừ: “Anh có đi không?”
Ngô Du liếc mắt nhìn gã: “Vì sao không đi.”
“Vậy chúng ta mang theo bao nhiêu người…”
“Tôi đi một mình.”
“Lão đại, Trần thiếu… người này tâm địa ác độc, anh đi…”
Ngô Du vỗ vỗ vai gã, hơi cúi đầu, ghé vào tai gã nói khẽ: “Tiểu Huy, cậu đúng là hãy còn bé lắm, đi giúp tôi chuẩn bị một món quà đi.” Hắn nhất định phải đi một mình, có như vậy mới khiến Trần thiếu tiếp tục sợ hắn.
Tiểu Huy gãi đầu, ánh mắt tràn đầy lo lắng: “Vâng.”
Đến tối, Ngô Du mang theo một hộp giữ nhiệt rất to, cưỡi một con Golden Retriever biến dị, không nhanh không chậm đi đến nơi đã hẹn trước.
Đó là một nhà hàng Tây tại nơi phồn hoa nhất trong khu trung tâm. Cho đến lúc này, đây là nhà hàng cao cấp duy nhất vẫn còn đưa vào hoạt động. Trước tận thế, nó chính là sản nghiệp của Trần thiếu, sau tận thế, dựa vào sự chống đỡ của bang Thanh Nham, mơi đây đã trở thành một trong những chốn xa hoa sang trọng bậc nhất Trùng Khánh.
Đứng trên tầng hai nhà hàng, Trần thiếu nhìn con chó từ xa chạy đến, nguy hiểm nheo mắt: “Hắn dám đến một mình.”
Phí Kiệt nói: “Nếu quả thật là một mình thì con chó đó chỉ là động vật biến dị bình thường.”
Trần thiếu siết chặt nắm đấm: “To gan lắm, hắn khẳng định mình có thể sống sót quay về vậy sao?”
Phí Kiệt trầm giọng: “Cũng có thể chỉ là phô trương thanh thế.”
“Nếu là phô trương thanh thế, hắn đang mạo hiểm với mạng sống của mình.”
“Thiếu gia, có cần phái người…”
“Tạm thời không cần, cậu quên kết cục của người chúng ta phái đi rồi sao.” Dị chủng chồn chết do vết thương nhiễm trùng, dị chủng thực vật khác thì nhặt được mạng về do Ngô Du đã nương tay. Nay Ngô Du dám một mình đến Hồng Môn Yến, điều này khiến Trần thiếu càng thêm kiêng kị khả năng của hắn.
Ngô Du đi tới bên dưới nhà hàng, nhảy xuống khỏi con chó lông vàng, xách hộp giữ nhiệt vào thoải mái như đang hẹn ăn cơm với một người bạn, làm như không thấy đám thuộc hạ của bang Thanh Nham đứng trong và ngoài nhà hàng.
Có người dẫn hắn lên lầu, Trần thiếu ngồi ở một đầu bàn dài, vắt chân bắt chéo, chống cằm nhìn hắn.
Ngô Du chậm rãi đến gần, ánh mắt có chút làm càn đánh giá nét mặt kiêu căng, ngón tay thon dài đặt ở trên mặt và một phần xương quai xanh lộ ra bên trong cổ áo sơmi của Trần thiếu. Người đàn ông này toàn thân đều phát ra ngạo khí khinh thường người ngoài thật khiến lòng người ngứa ngáy.
Đối với sự đánh giá không kiêng nể gì của Ngô Du, trong lòng Trần thiếu nổi giận. Gã đàn ông trước mắt quả thật không coi hắn ra gì, trước mặt nhiều dị nhân trong ngoài nhà hàng như vậy mà mặt không biến sắc. Nhìn nụ cười như có như không thường trực ấy thật khiến Trần thiếu muốn giết người.
Ngô Du cười nói: “Sớm nghe đại danh của Trần thiếu bang Thanh Nham, hôm nay được Trần thiếu mời gặp, thật là vô cùng vinh hạnh.” Hắn đặt bình giữ nhiệt xuống bàn: “Một chút quà mọn, xin vui lòng nhận cho.”
Trần thiếu lạnh lùng nhìn hắn một cái: “Người đến là tốt rồi, còn quà cáp làm gì, khách khí quá, Trùng Khánh này có cái gì cậu có mà tôi không có chứ.”
Ngô Du tuyệt đối không giận, tự tay mở bình giữ nhiệt, lấy thứ bên trong ra, Trần thiếu tập trung nhìn vào, đúng là một tảng băng khắc hình ông Thọ.
Ngô Du nói: “Nghe nói qua vài ngày là đến đại thọ sáu mươi của tướng quân Trần, tôi đoán chừng Trần thiếu sẽ không mời tôi nên tôi dâng quà mừng thọ trước.”
Trần thiếu kinh ngạc, con ngươi co lại một cách nguy hiểm: “Sao cậu biết sinh nhật của cha tôi.” Bình thường cha hắn có rất nhiều chuyện phải xử lý nên hễ có dịp nhàn hạ là chỉ muốn nghỉ ngơi, đã cố ý dặn hắn đừng để lộ chuyện sinh nhật, sao Ngô Du lại biết chuyện bí mật này? Chẳng lẽ Ngô Du vừa đến đây không đến một tháng mà đã có được mạng lưới tình báo lợi hại như vậy? Hay là… bang Thanh Nham của hắn có nội gián!
Ngô Du cười khẽ: “Không cẩn thận nghe nói.” Hắn thưởng thức biểu cảm vừa sợ vừa giận của Trần thiếu, trong lòng cười thầm. Nói cũng trùng hợp, trước kia sở dĩ Trần Thanh Nham và cha hắn có quan hệ tốt trong quân đội, mới đầu chính là vì sinh nhật hai người cùng ngày cùng tháng không cùng năm, hồi trước hắn có ấn tượng cực kỳ sâu sắc về chuyện này, ai ngờ qua hai mươi sau, hắn lại có thể lợi dụng nó khiến Trần thiếu phải lo lắng đề phòng.
Trần thiếu lạnh lùng: “Nghe ai nói.”
Ngô Du cười ha ha: “Trần thiếu làm gì phải truy tìm tận gốc như vậy.”
Trần thiếu siết chặt nắm đấm, kiềm chế lại: “Tôi thay cha cám ơn quà mừng thọ của hội trưởng Ngô, mời ngồi.”
Ngô Du ngồi ở đầu kia bàn dài, trên bàn cơm Tây đã dọn xong giá nến tinh xảo và hai phần đồ ăn, hai người ngồi hai đầu, kết cấu có chút giống tình nhân hò hẹn. Ngô Du phát hiện bản thân hơi không kiểm soát được tư duy của mình, Trần thiếu là một người rất có mị lực, loại mị lực này khiến hắn gần như có thể thuận lợi mọi chuyện trước mặt phụ nữ, mà trước mặt một người đàn ông thích đàn ông lại càng tỏa ra nội tiết tố cám dỗ ngay cả chính hắn cũng không biết. Chỉ e chưa từng có gã đàn ông nào dám làm càn trước mặt Trần thiếu, có nằm mơ Trần thiếu cũng không ngờ bản thân trong đầu Ngô Du đã bị lột sạch, mấy lần phi lễ.
Trần thiếu búng ngón tay khiến người dưới mang thức ăn lên.
Chỉ chốc lát sau, một đĩa hải sản tinh xảo và một đĩa salad được bưng lên. Từ sau khi tận thế, Ngô Du không được thưởng thức những món ăn được chế biến cầu kì, hải sản tươi rói và salad lại càng chưa từng gặp qua, bèn cười: “Đã lâu tôi không được ăn những món cầu kỳ, thật là nhờ phúc Trần thiếu.”
Trần thiếu nếm một ngụm rượu: “Không khách khí.”
Ngô Du nếm thử một miếng tôm tươi, khen: “Ừmm, ngon thật.”
Trần thiếu gõ nhẹ ngón tay xuống bàn: “Không sợ tôi hạ độc bên trong?”
Ngô Du cười: “Trong môi trường vi khuẩn biến dị nhanh như thế này, bất cứ loại độc nào đều sẽ biến đổi thành phần hóa học, có những loại sẽ đổi màu rõ rệt, có những loại sẽ bốc mùi nồng nặc, có những loại thậm chí sẽ mất độc tính hoặc tăng độc tính, hơn nữa khả năng biến đổi ấy sẽ không ngừng biến hóa theo thời gian. Trong tình hình ấy, chắc hẳn sẽ không có ai lại hao phí tâm huyết nghiên cứu xem loại độc nào vẫn còn dùng được, nếu muốn giết người thì còn rất nhiều cách khác mà, anh nói xem có phải không.”
Trần thiếu nheo mắt: “Hội trưởng Ngô thật là tự tin, trong nhà hàng hiện có 36 dị nhân, tôi quả thật không cần hạ độc, cậu nói xem có phải không.”
Ánh mắt Ngô Du trầm xuống, sâu không lường được: “Cám ơn Trần thiếu nhắc nhở, có điều với tôi mà nói, 36 người này đều không đáng nhắc tới, anh có biết vì sao không?”
Trần thiếu lạnh nhạt: “Vì sao?”
“Vì tôi chỉ cần hạ gục mình anh là đủ rồi, với tôi mà nói, đây chỉ là chuyện động một đầu ngón tay.”
Trần thiếu đập tay xuống bàn, hung tợn trừng Ngô Du.
Ngô Du cười phá lên, nói: “Chỉ đùa chút thôi, nếu chúng ta xung đột thật thì nhất định khó phân thắng thua, tôi tin Trần thiếu sẽ không lỗ mãng như vậy. Hơn nữa, cách gọi Trần thiếu này thật là hơn người, ai gọi anh một tiếng đều phải kính anh ba phần, lệnh tôn nhất định là một người rất ngạo mạn phải không.”
Trần thiếu nén giận: “Nếu cảm thấy thua kém thì có thể gọi cách cậu muốn, tôi không để ý.”
Ngô Du cười nhếch môi: “Đâu cần thế chứ, dưới vế Trần thiếu một chút, tôi tin rất nhiều người đều cam tâm tình nguyện.”
Trần thiếu hơi nhíu mi, hắn luôn cảm thấy giọng điệu và nụ cười của Ngô Du đều có vẻ kỳ lạ, nhưng lại không nói được kỳ lạ chỗ nào. Hắn có chút hối hận đã mời Ngô Du ăn cơm, vốn chỉ tính xem thực lực Ngô Du cao thấp thế nào, ai ngờ bắt đầu từ giây phút người đàn ông này bước chân vào đây, hắn đã bị đối phương chiếm hết tiên cơ, thật là khiến người ta phải uất ức.
Ngô Du nhìn nét mặt thay đổi thất thường của Trần thiếu, tâm trạng khoái trá vô cùng. Dáng vẻ kiệt ngạo bất tuân của Trần thiếu thật sự rất hợp khẩu vị của hắn, nếu dám đến chọc hắn trước thì cũng phải trả bằng cái giá nho nhỏ. Hắn sẽ chậm rãi gặm nhấm thế lực của Trần thiếu, nuốt chửng địa vị của hắn, dồn ép không gian sinh tồn của hắn, cho đến một ngày, con người cuồng ngạo này sẽ không còn đường lui, hắn có thể tận tình nhấm nháp đủ loại biểu cảm trên gương mặt này và cả thân thể vừa nhìn đã biết cực kỳ ngon miệng ấy.
Fi: Ừ thì… Trần thiếu tên là Trần Thiếu đó, nhưng ngay từ đầu truyện những người quen với Trần thiếu như Ngô Du hay thuộc hạ của Trần thiếu đều gọi là Trần thiếu, mà Trần thiếu lại là quan, không thể để thuộc hạ gọi thẳng tên như vậy được nên từ “thiếu” chính là thiếu trong thiếu gia như giải thích hồi đầu đó, chỉ là đến giờ hiểu rõ thêm cái tên này thôi.
Hãy đặt tên con là Sĩ, sau này người ta sẽ gọi con bạn là Bác Sĩ, kiểu kiểu thế đó.:v