Chương 333

Kỷ Cambri Trở Lại
Đam Mỹ
Thủy Thiên Thừa


Chương trước Chương tiếp

Dung Lan chớp mắt nhìn hắn: “Chưa bao giờ cậu nói cho tôi biết.”
Phòng ngủ của Dung Lan ở tầng ba, đối diện ban công là sông Hoàng Phố [2]. Hắn vừa mở cửa ra đã thấy cửa sổ sát đất đang mở, ánh dương ấm áp rải đầy một nửa căn phòng, làn gió nhẹ nhàng thổi tung bức màn màu sữa gạo, giường đệm sạch sẽ như mới, sàn nhà không một hạt bụi, giá sách ngay ngắn chỉnh tề, trên tủ đầu giường còn có một quyển sách còn kẹp bookmark, giống như không lâu trước kia vừa có người đọc qua vậy.
[2] Sông Hoàng Phố: Có nghĩa “bến sông vàng”, một con sông dài 97 km chảy qua Thượng Hải.
800px-SongHoangPhoThuongHai
Dung Lan ngồi xuống giường, nhìn phòng ngủ quen thuộc, nhất thời xúc động vô vàn. Cho dù tiểu tiết có chút khác xưa nhưng căn phòng này quả thật gần như chính là phòng ngủ trong trí nhớ của hắn. Tham khảo mức độ hư hỏng của nhà cửa hàng xóm, hắn có thể tưởng tượng khi Sở Tinh Châu mới quay về đây, căn nhà này đã bị tàn phá thế nào, ấy vậy mà Sở Tinh Châu lại âm thầm sửa chữa nó được hoàn hảo như thế, chẳng trách cứ mãi giật dây hắn trở về. Nghĩ đến dáng vẻ vội vã muốn hiến vật quý nhưng còn phải giả vờ làm như không có gì của Sở Tinh Châu, Dung Lan không nhịn được mỉm cười. Cảm giác được người khác chân thành lấy lòng luôn rất tuyệt, huống chi còn bằng cách đánh thẳng vào nơi mềm mại nhất trong lòng như vậy.
Sở Tinh Châu xuất hiện ngoài cánh cửa đang mở, gõ nhẹ vào cửa, mỉm cười nhìn Dung Lan.
Dung Lan đứng lên.
Sở Tinh Châu bước vào trong phòng, nhìn quanh bốn phía, hài lòng gật đầu: “Thế nào, trí nhớ của em không sai chứ.”
Dung Lan gật đầu: “Gần giống trí nhớ của tôi.”
“Em thường đến phòng này mà.” Sở Tinh Châu đi vào phòng để quần áo, lấy từ bên trong ra một bộ quần áo ở nhà màu xanh đậm: “Anh, hôm nay anh mặc cái này nhé?”
Dung Lan đi qua, sờ sờ chất liệu mềm mại: “Từ đâu mà cậu có được số quần áo này.”
“Chỗ nào cũng có, dù sao cũng là số đo của anh.” Sở Tinh Châu đặt quần áo vào tay hắn: “Thay đi, nếu về nhà rồi thì thư giãn một chút.”
Dung Lan cười khẽ, cầm quần áo vào phòng tắm thay. Hắn nhìn mình trong gương, nét mặt có chút hoảng hốt, bộ đồ ở nhà bình thường này đi kèm với mái tóc dài màu bạc thoạt nhìn quả thật có chút cổ quái. Thời gian trôi lâu, vậy mà hắn đã quên mất khi tóc đen mình trông như thế nào. Dung Lan dùng tay vuốt tóc, mái tóc mềm mại tỏa ánh sáng nhạt, giống như giây phút phép thuật bị hóa giải, mái tóc bạc trắng biến thành một màu đen thuần, càng khiến làn da của hắn trắng nhợt đặc biệt.
Dung Lan bước từ phòng tắm ra, Sở Tinh Châu kinh ngạc nhìn hắn: “Anh, tóc của anh.”
“Nếu ở nhà thì trông như trước vẫn tốt hơn.”
Sở Tinh Châu cười nói: “Đã lâu không thấy anh để tóc đen.”
Dung Lan mất tự nhiên vuốt tóc: “Cậu có chuyện gì không?”
Sở Tinh Châu hất cằm sang hướng ban công.
Dung Lan quay qua, thấy trên bàn trà ở ngoài ban công đã dọn điểm tâm và trà chiều, khăn trải bàn carô hoa trắng nhẹ nhàng phe phẩy theo gió sông thổi đến, trông mọi thứ thật yên bình đẹp mắt.
“Trước kia chúng ta thường ngồi đây uống trà trò chuyện, lúc ấy mua căn nhà này chính vì cảnh sông nước tuyệt đẹp ở đây.” Sở Tinh Châu ngồi xuống ghế, hít sâu một hơi: “Ít nhất cảnh sắc ấy không hề thay đổi.”
Sở Tinh Châu còn chưa dứt lời thì một con cá khổng lồ nhảy ra khỏi sông Hoàng Phố, lớp vảy màu bạc lấp lánh lóa mắt dưới ánh mặt trời chiếu rọi. Ngay khi cá lớn vẫn chưa kịp rơi xuống nước, từ trong dòng sông đột nhiên xuất hiện một con cá còn khổng lồ hơn, há miệng cắn chết con cá kia rồi lôi nó xuống nước.
Cảnh tượng đi săn này chỉ phát sinh trong hơn mười giây ngắn ngủi, hai người ngẩn ra, không khỏi nhìn nhau bật cười.
Sở Tinh Châu nói: “Thế nhưng tôm cá trong sông thì đã thay đổi rồi.”
Dung Lan nói: “Sau này không còn chỗ câu cá nữa.”
“Nếu anh muốn, em đi tìm chỗ cho anh.”
Dung Lan lắc đầu: “Tôi chỉ là thuận miệng nói vậy thôi, không cần.”
Hai người ngồi xuống ghế mây, dựa lưng vào đệm lông vũ dày dặn, tay cầm trà xanh và điểm tâm thơm ngọt, thưởng thức cảnh sông Hoàng Phố tráng lệ, cảm nhận hơi mát thoải mái từ làn gió thổi nhẹ vào mặt, nói đủ những chuyện đã xảy ra trong căn nhà này. Thời gian như thể lặng yên trong giây phút đó, không ai muốn phá vỡ sự ấm áp và đẹp đẽ lúc này.
Sau khi thái dương xuống núi, nhiệt độ cũng giảm xuống, hai người rút về trong phòng, Sở Tinh Châu mở TV và máy tính, tìm game bắn nhau trước kia họ thường chơi. Hai người ngồi dưới thảm, dựa lưng vào giường, cầm máy chơi game chơi.
Trò chơi này đã ra đến phần thứ bảy, họ chơi từ bé đến lớn mà cũng chưa chán. Thỉnh thoảng làm việc mệt nhọc, họ sẽ tựa vào nhau chơi vài ván tiêu khiển. Trước đây, Sở Tinh Châu hễ chơi là sẽ hô to gọi nhỏ, nếu thua là sẽ nằng nặc đòi Dung Lan chơi với hắn thêm một ván nữa. Bây giờ hai người đã gần 30, đều trầm ổn hơn nhiều, nhưng cũng có khoảnh khắc, cảnh tượng quen thuộc, hình ảnh quen thuộc và người bên cạnh quen thuộc cũng khiến Dung Lan có cảm giác quay trở về thời thiếu niên.
Hai người không đi được bao xa thì bị zombie trong game ăn mất. Sở Tinh Châu cười ha ha: “Không được rồi, đã bốn, năm năm không chơi, có những phím quên hết cả.”
Dung Lan cười: “Phải, tôi cũng quên mất chơi thế nào nữa.”
Sở Tinh Châu đặt tay cầm của mình xuống, bắt lấy tay Dung Lan, làm mẫu cho hắn: “Em vẫn nhớ một chút, đây là nút điều khiển đường đi, đây là nút bắn, cái này thêm đạn…” Hắn miết nhẹ ngón tay Dung Lan, di chuyển tới lui trên tay hắn.
Dung Lan cảm thấy một tay của Sở Tinh Châu dần dần ôm chặt thắt lưng mình, tay kia thì nắm tay hắn, điều khiển ngón tay di chuyển. Giọng nói từ tính vang bên tai, hai người ngồi sát vào nhau, gần đến độ họ có thể cảm nhận được nhiệt độ hô hấp của nhau.
Sở Tinh Châu nhẹ giọng nói: “Anh có nhớ không, lần đầu anh chơi cũng do em dạy anh.”
Dung Lan gật đầu: “Nhớ.”
“Trước kia anh không chơi game, cả ngày nếu không đọc sách thì là học, chán muốn chết. Em muốn anh chơi với em thì chỉ có thể nói là anh trai chơi với em trai, lúc đó anh mới không cảm thấy đó chỉ là một trò chơi vặt vãnh. Vì khiến anh không lầm lì trong nhà cả ngày mà em đã nghĩ không ít cách đó.” Sở Tinh Châu duỗi thẳng chân, chân của hai người đặt song song trên thảm, Sở Tinh Châu ngắm nhìn, giống như nhìn thấy đôi chân ngắn cũn nho nhỏ mặc quần đùi của hai người trước kia cũng đặt trên thảm. Hắn nhào vào người Dung Lan, chơi xấu muốn Dung Lan lại chơi với hắn thêm một lát, Dung Lan miệng nói phải làm việc, nhưng cuối cùng vẫn sẽ đồng ý. Quãng thời gian ấy mới đáng quý đẹp đẽ biết bao.
Dung Lan cười nhẹ: “Rõ ràng là cậu muốn có người chơi cùng, vậy mà lại nói như vì tôi vậy.”
Sở Tinh Châu thật cẩn thận ôm hắn vào lòng, chóp mũi cọ vào vai hắn: “Cả hai, em thích ở bên anh, dù cho chỉ được nhìn anh.”
Gương mặt Dung Lan hơi đỏ lên: “Không chơi thì dọn đi, chúng ta cũng sắp ăn cơm rồi.”
Sở Tinh Châu siết chặt tay, nhỏ giọng nói: “Anh, để em ôm anh một lát có được không.”
Dung Lan giật mình, đột nhiên thấy hơi không dám cử động.
“Hương thơm trên người anh thật thoải mái, em vẫn rất thích, đáng tiếc sau khi lên đại học, anh không cho em ngủ với anh nữa, có thể lúc ấy anh đã nhận ra tâm tư của em với anh chăng? Em cũng không biết mình có che giấu được không nữa, thật ra trong lòng em luôn hy vọng anh có thể phát hiện. Vì em không dám nói nên em hy vọng anh sẽ phát hiện…” Sở Tinh Châu khàn giọng: “Em sai rồi, em nên sớm nói cho anh, từ từ khiến anh chấp nhận em. Em đã dùng cách tệ nhất, em xin lỗi.”
Dung Lan đặt tay xuống, máy chơi game cầm tay lẻ loi lăn xuống thảm, trong phòng trầm mặc.
Sở Tinh Châu dùng miệng chạm khẽ vào cổ Dung Lan: “Lần này chúng ta bắt đầu lại một lần nữa nhé. Anh, quên chuyện trước kia đi có được không, để chúng ta bắt đầu lại, em sẽ đối tốt với anh bằng tất cả sức lực, cố gắng khiến anh cũng thích em, có được không anh?”
Dung Lan khẽ nói: “Tôi… tôi không biết.”
“Anh?”
“Tôi không biết, tôi cảm thấy như vậy không đúng.” Giọng nói của Dung Lan có một chút hoảng hốt: “Tôi… tôi chưa từng nghĩ đến chuyện sống cùng một người đàn ông.”
“Chuyện này không có gì là đúng hay không đúng hết. Anh nhìn thế giới này mà xem, đối với dị nhân mà nói, ở cùng một người đồng tính hay dị tính thì có gì khác nhau? Không ai sẽ nói anh không đúng, cũng không ai dám nói, chỉ cần anh bằng lòng cho em ở lại bên cạnh là đủ rồi.”
Dung Lan cúi đầu, kinh ngạc nhìn bàn tay vòng bên hông hắn của Sở Tinh Châu, bàn tay kia… đã trưởng thành lên nhiều. Không biết từ lúc nào, bàn tay ấy lớn hơn tay hắn, vóc dáng Sở Tinh Châu cũng cao lớn hơn hắn, ngay cả giọng nói cũng trầm hơn hắn một chút. Dần dà, đứa trẻ cần hắn chăm bẵm đã trở thành con người có thể bảo vệ hắn. Sở Tinh Châu sẽ ở mãi với hắn ư? Từ khi có ký ức tới nay, mãi cho đến lúc này, rồi đến tận tương lai, giống như số phận đã định là sẽ ở mãi với hắn, nói không chừng đây là số phận của họ.
Lúc này, thuộc hạ của Sở Tinh Châu nhẹ nhàng gõ cửa, nhắc nhở họ có thể ăn cơm. Hai người như mới tỉnh giấc mộng, một người mừng thầm, một người xấu hổ, trước sau rời khỏi phòng ngủ.
Không biết từ lúc nào, Sở Tinh Châu đã lấy ra hai chai vang trắng thượng hạng, năm ủ rượu rất lâu. Đã lâu Dung Lan không uống rượu, uống vài ly đã bắt đầu mơ màng, cũng nói nhiều hơn.
Vào lại nhà, dường như họ có vô số đề tài để trò chuyện, mỗi một vật trang trí hay một chiếc ghế đều mang đầy hồi ức.
Hưởng dụng mỹ thực xong, họ thấy say mê trò nhớ chuyện ngày trước. Hai người nâng ly, bắt đầu từ thềm nhà, cẩn thận nhớ lại hồi ức đằng sau mỗi một món đồ.
“Trước kia cậu hay đá bóng trong nhà tôi, bình hoa này suýt thì bị cậu đá vỡ.” Dung Lan dùng mũi chân chỉ chỉ vào bình hoa cổ đặt cạnh sô pha, cười nói.
Sở Tinh Châu cười: “Em nhớ. Bộ ly rượu pha lê này là em tặng ba anh làm quà sinh nhật, kết quả có lần cô chú cãi nhau, làm vỡ một cái.”
Dung Lan lắc đầu cười: “Bức tường này cậu vẫn nhớ chứ, bị hai người chúng ta dính đất sét lên nên phải sơn lại lần nữa.”
“Sao mà quên được.”
Hai người bước vào phòng ngủ của Dung Lan, hiển nhiên Dung Lan đã say ngà ngà, nâng cao ly rượu, thở dài một tiếng: “Ồ, phòng của tôi này, trong ngăn tủ này đều là quà lưu niệm tôi mang về từ những chuyến du lịch hoặc đi công tác, tất cả mọi thứ tôi đều phải mua hai cái, không thì cậu sẽ giận tôi không dẫn cậu đi.”
“Transformers này là món quà sinh nhật đầu tiên em tặng anh, khi đó em vẫn chưa có tiền tiêu vặt nên trộm vòng cổ của mẹ em đổi với nhân viên trong tiệm đồ chơi.” Sở Tinh Châu cười: “Mẹ em giận lắm, chiếc vòng cổ đó không biết có thể mua được bao nhiêu Transformers.”
Dung Lan chớp mắt nhìn hắn: “Chưa bao giờ cậu nói cho tôi biết.”
“Nếu em nói với anh, anh nhất định không nhận quà.”
“Tôi đương nhiên không nhận… ưm…” Dung Lan bị vấp bởi chính dép lê trên chân mình, cơ thể ngật ngưỡng một cái, rượu vẩy ra nửa ly.
Sở Tinh Châu ôm chặt hông hắn: “Anh, anh say rồi.”
“Ừm… Có thể là…” Dung Lan bắt lấy cánh tay Sở Tinh Châu, ngẩng đầu nhìn hắn.
Ánh mắt Sở Tinh Châu sâu thẳm như trời sao, nhìn thẳng vào Dung Lan, dáng vẻ hơi say rượu ấy lại vô cùng hấp dẫn.
Dung Lan cảm thấy tim mình như bị đánh mạnh một cái. Hắn cúi đầu muốn tránh nhưng bàn tay đặt bên hông hắn của Sở Tinh Châu vô thức siết chặt. Ngay khi hắn giật mình, đôi môi mềm mại ấm áp của Sở Tinh Châu đã áp xuống môi hắn, nụ hôn hết sức dịu dàng, thâm tình vô cùng.