Chương 210

Kỷ Cambri Trở Lại
Đam Mỹ
Thủy Thiên Thừa


Chương trước Chương tiếp

Dung Lan xoay người lại, lần đầu tiên lên tiếng với Sở Tinh Châu, vươn ngón tay mảnh khảnh, chỉ vào hắn: “Đứng yên tại chỗ, đừng tới gần tôi.” Nói xong bước đi không quay đầu lại.
Sở Tinh Châu thong thả bước vào khách sạn, phía sau hắn là Dịch Đông và một người phụ nữ nhìn có vẻ rất dịu dàng. Ánh mắt Sở Tinh Châu trước tiên đưa về phía Dung Lan, hơi nheo mắt lại, ánh mắt vừa suồng sã vừa đề phòng, tràn đầy mâu thuẫn.
Dung Lan lạnh nhạt liếc nhìn Sở Tinh Châu, sau đó quay mặt đi, như thể khinh thường.
Sở Tinh Châu nhếch môi cười cười, chậm rãi đi tới, khẩu khí mang chút ngả ngớn: “Minh chủ đại nhân của tôi, rất vui được gặp anh.” Nói xong vươn tay ra.
Dung Lan lạnh lùng nhìn hắn.
Sở Tinh Châu cũng không cảm thấy xấu hổ, khẽ cười: “Vẫn ngạo mạn như vậy.” Khi nói chuyện, bàn tay đã đưa về phía mái tóc của Dung Lan.
Ánh mắt Dung Lan lóe sáng, phất tay hất tay hắn ra, một luồng sáng lòa chợt lóe, bốn ngón tay của Sở Tinh Châu bị cắt xuống thành một đường, không thấy máu chảy, lại biến thành thứ gì đó như khói đen trong không khí. Cuối cùng, ngón tay mảnh khảnh lại trở về trên tay, Sở Tinh Châu nhìn ngón tay vẹn toàn của mình, cười nhẹ.
Dịch Đông và người phụ nữ kia tiến lên một bước, Sở Tinh Châu đưa tay ngăn họ lại, cười khẽ: “Dung Lan, chúng ta cũng từng là bạn bè, anh thật là hung dữ.”
Cánh mũi Dung Lan hơi động đậy, như có tư thế tức giận, Tôn tiên sinh vội chuyển đề tài: “Tinh Châu, mọi người đã đến đông đủ chưa?”
“Vẫn chưa, trong hai ngày hôm nay ngày mai có thể lục tục đến đủ, mọi người muốn ăn cơm hay muốn về phòng nghỉ ngơi đều có thể nói với người đó.” Hắn chỉ con chim dẫn đường.
Tùng Hạ nói: “Đa tạ Huyền chủ chiêu đãi.”
Sở Tinh Châu nói với Thành Thiên Bích: “Thuộc hạ của tôi đã báo với Jacqueline, cô ta có tới hay không thì không thể cam đoan.”
Thành Thiên Bích “ờ” một tiếng.
Tôn tiên sinh nói: “Mọi người đã bay mấy tiếng trên trời, đều đã mệt mỏi, về nghỉ ngơi thôi.”
Con chim dẫn đường không biết từ lúc nào đã biến về hình người, đổi bộ quần áo dài đen từ trên xuống dưới, lần lượt dẫn mọi người về phòng.
Buổi tối, họ ăn cơm đơn giản trong phòng mình, ý định của Sở Tinh Châu là chờ đến tối mai khi mọi người đã đến đông đủ thì mới mở tiệc, Tùng Hạ cảm thấy bằng thái độ của Dung Lan hôm nay, nói không chừng bữa tiệc ngày mai sẽ có chuyện.
Ngày hôm sau quả nhiên còn có người lục tục tới, dưới sự giới thiệu của Tống Kỳ, họ dần dần làm quen với các dị nhân đẳng cấp cao. Ngoại trừ vài thuộc hạ của Dung Lan và Sở Tinh Châu thì còn một vài người không thuộc về bất cứ thế lực nào, ví dụ như dị nhân tiến hóa ngược lớp ruột khoang, dị chủng báo săn, dị chủng cây Ké đầu ngựa[236], dị nhân sức mạnh, tất cả đều là dị nhân cấp ba quý hiếm có thể tự do ra vào Golmud. Theo những gì Tống Kỳ nói thì đây là hội nghị dị nhân cao cấp lớn nhất trong lịch sử Thanh Hải, hơn nữa họ sắp phát động một cuộc tiến công lớn nhất nhằm vào động thực vật biến dị, diễn ra trong một thị trấn đìu hiu không chút danh tiếng, sẽ được lưu truyền vào sử sách.
[236] Ké đầu ngựa: Một loại cây ngắn ngày có hoa trong họ Cúc, có thể được sử dụng làm thuốc chữa bệnh.
Sáu giờ tối, những người được đôi bên triệu tập gần như đều đã đến đủ, Sở Tinh Châu mở tiệc ở đại sảnh, thức ăn tuy đơn giản nhưng không thiếu rượu, đặt đầy một bàn. Có điều, Dung Lan – một trong những nhân vật quan trọng nhất thì lại không tới.
Tùng Hạ đếm người, lần này tổng cộng có hai mươi sáu người đến, chỉ riêng dị nhân cấp ba đã được mười bảy người, một nửa số đó vừa mới đột phá cấp ba trong một tháng gần đây. Thực lực của những người này vẫn chênh lệch rất rõ ràng với nhóm Tống Kỳ, Triệu La Manh. Điều tiếc nuối duy nhất là Jacqueline mãi mà vẫn không xuất hiện.
Sở Tinh Châu nâng chén rượu, nhìn quanh bốn phía: “Đây là cuộc gặp gỡ trọng đại, nó sẽ thay đổi hiện trạng không thể thay đổi trong hai năm qua của chúng ta, thúc đẩy chúng ta đồng tâm hiệp lực, phá vỡ kết giới Thanh Hải, đến được thế giới bên ngoài. Chúng ta vẫn luôn chờ đợi ngày này, hãy cạn chén vì ngày hôm nay.”
Mọi người lần lượt nâng chén, hào hùng uống cạn rượu.
Quanh chiếc bàn dài này có sáu dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên đang ngồi, gần như có thể nói tại đây tập trung sức chiến đấu mạnh nhất thế giới. Nếu nói trước kia họ chưa đủ tự tin thách thức Golmud, rời khỏi Thanh Hải thì bây giờ mỗi người đều ý thức được, đội hình này chứng tỏ cơ hội duy nhất của họ đã đến.
“Tôi tin mọi người đều biết chúng ta muốn làm gì, mục tiêu của chúng ta chính là hai miếng ngọc Con Rối trong địa khu Golmud, kế hoạch chi tiết hơn thì xin mời Tôn tiên sinh giới thiệu.”
Tôn tiên sinh hắng giọng, giới thiệu một lần toàn bộ kế hoạch từ đầu chí cuối. Không còn nghi ngờ gì nữa, cướp được hai miếng ngọc Con Rối từ muôn vàn quái vật Golmud nghe có vẻ là chuyện bất khả thi, hơn nữa ai cũng có khả năng mất mạng. Tôn tiên sinh không né tránh tính nguy hiểm của hành động lần này, đồng thời, ông cũng thổi phồng tin tức của thế giới bên ngoài mà Trang Nghiêu và Đường Đinh Chi đã kể cho mình, khiến mọi người ở đây đều tràn ngập kỳ vọng đối với ngoài đó. Đồng hành với nguy hiểm là lợi ích khổng lồ, một khi rời khỏi đây, các dị nhân đều sẽ được hưởng thụ cuộc sống tốt nhất có thể hưởng thụ trong tận thế ở Bắc Kinh hoặc các địa phương khác trên toàn quốc. Đối với những người hơn hai năm qua bị giam trong vùng đất tài nguyên càng ngày càng cạn kiệt này mà nói thì đó là cám dỗ mạnh mẽ.

Tiệc được lưng chừng, phía cửa khách sạn đột nhiên truyền đến tiếng lao xao, sau đó, cánh cửa được mở ra, một luồng gió lạnh thấu xương tràn vào đại sảnh, mọi người trong nhà lạnh đến rùng mình.
Hai bóng người toàn thân phủ đầy sương tuyết xuất hiện ở ngoài cửa, một người cao lớn cường tráng, một người thanh mảnh, họ bịt kín từ đầu đến chân, chỉ lộ đôi mắt, không thấy rõ dung mạo.
Sở Tinh Châu nhìn họ hồi lâu: “Jacqueline.”
Tùng Hạ cả kinh, nhìn về phía Thành Thiên Bích, lại phát hiện ánh mắt hắn sớm đã bị người ngoài cửa hấp dẫn. Cậu biết nhất định là Thành Thiên Bích cũng đã cảm nhận được cộng hưởng năng lượng nào đó, giống như khi các dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên cùng thuộc tính khác gặp nhau vậy.
Người cao lớn đóng cửa lại, người mảnh khảnh cởi mũ và khăn quàng cổ, lộ ra dung mạo hào hoa phong nhã, làn da sáng trong như men sứ, đôi mắt xanh thẳm tựa bầu trời, mái tóc óng ánh màu cát vàng. Jacqueline giống hệt như trong bức ảnh hồi đó, không, còn tao nhã hơn cả trong ảnh, cô có khí chất thánh thiện tôn quý bẩm sinh, chẳng trách được tôn xưng là “Nữ thần”. Cô rũ mái tóc dài, đôi mắt duyên dáng nhìn bốn phía chung quanh, cuối cùng rơi xuống người Thành Thiên Bích.
Cô mở miệng, giọng nói trầm thấp một cách bất ngờ, âm điệu hơi khàn, vô cùng gợi cảm: “Là cậu, Thành Thiên Bích.”
Những lời này nói bằng tiếng Trung, hơi có giọng địa phương, nhưng rất rõ ràng.
Thành Thiên Bích vẫn yên lặng nhìn cô.
Sở Tinh Châu nói: “Tiểu thư Jacqueline, cô đã tới trễ.”
“Ngại quá, Huyền chủ đại nhân, tôi và hộ vệ bị lạc đường.”
Người đàn ông cao lớn kia nhận lấy mũ và khăn quàng do cô ném tới, lại cẩn thận giúp cô cởi áo khoác. Đó là một người Nga cao gần hai mét, tướng mạo lạnh lùng cứng nhắc, cơ tay của hắn gần như còn thô hơn vòng eo của Jacqueline, nhưng thái độ của hắn đối với Jacqueline lại vô cùng cung kính.
Dưới ánh mắt của mọi người, Jacqueline đi đến bên cạnh Thành Thiên Bích, vươn tay ra: “Tôi vẫn luôn mong được gặp cậu.”
Thành Thiên Bích nhìn tay cô: “Cô biết rõ…”
“Tôi biết, yên tâm, tôi có thể khống chế năng lượng, tôi chờ ngày này đã lâu, bây giờ tôi chỉ muốn thử.”
Thành Thiên Bích do dự một chút, bắt lấy tay cô, đột nhiên, năng lượng trong cơ thể hắn cuộn lên mãnh liệt. Hắn chưa bao giờ cảm thấy cơ thể mình ẩn chứa tiềm năng khổng lồ như vậy cả, loại năng lượng này như thể muốn phá tung trói buộc da thịt, hắn cảm thấy mình sắp không thể khống chế. Đúng lúc này, năng lượng Mộc như một dòng suối chảy vào cơ thể hắn, xoa dịu năng lượng xao động. Năng lượng Mộc của họ dần dần dung hợp vào nhau, vững vàng tuôn chảy.
Hai người buông tay nhau ra.
Mọi chuyện vừa rồi cùng lắm chỉ diễn ra trong vòng vài giây, nhưng Thành Thiên Bích lại cảm giác mình đã nắm giữ phương pháp khống chế năng lượng một cách tinh vi hơn. Hắn có một cảm giác kỳ diệu rằng mỗi một bộ phận trên cơ thể đều được lấp đầy, đây chính là kết hợp năng lượng cùng thuộc tính? Chẳng lẽ bản thân mỗi dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên đều không hoàn chỉnh, chỉ khi hai năng lượng cùng thuộc tính hòa vào nhau thì mới có thể phát huy thực lực thật sự? Như vậy nguyên nhân khiến năng lượng của họ bị chia cắt là gì? Mười người họ không có bất cứ điểm nào giống nhau, vì sao họ lại được chọn? Trong đầu Thành Thiên Bích tràn ngập nghi vấn.
Jacqueline nói: “Thế nào, ngạc nhiên? Tôi cũng ngạc nhiên lắm, nguồn năng lượng này còn khổng lồ hơn tôi đã tưởng.”
Thành Thiên Bích gật đầu: “Tôi nghĩ khi đến Golmud, chúng ta có thể trông thấy sức mạnh thật sự của nó.”
Jacqueline mỉm cười: “Không sai.”
Tùng Hạ ngỡ ngàng nhìn làn da bóng loáng và đôi mắt xanh thẳm quyến rũ của Jacqueline đến mức hành vi thân mật giữa cô và Thành Thiên Bích cũng bị cậu xem nhẹ.
Jacqueline cảm nhận được ánh mắt của Tùng Hạ, liếc nhìn một cái, chớp mắt với cậu.
Gương mặt Tùng Hạ lập tức đỏ lên.
Jacqueline tìm vị trí ngồi xuống, hộ vệ của cô ngồi xuống bên cạnh, cô nói: “Giới thiệu một chút, tôi là Jacqueline, đến từ Moscow, hộ vệ của tôi tên là Maksim, dị chủng gấu trắng. Vì để anh ấy đột phá cấp ba nên chúng tôi trì hoãn mấy ngày ở Golmud, hôm qua anh ấy vừa mới thành công.”
Maksim mặt không chút thay đổi ngồi ở nguyên vị trí, thậm chí không đáp lại bất cứ điều gì với những ánh mắt đưa về phía mình, giống như chỉ sống trong thế giới của mình, hoàn toàn không có phản ứng đối với bất cứ âm thanh nào ngoại trừ của Jacqueline vậy.
Sở Tinh Châu nói: “Sau này tôi sẽ chậm rãi giới thiệu những người ở đây cho cô biết, mỗi người trong họ đều sẽ tham gia vào chiến dịch Golmud, sự gia nhập của cô có thể khiến các chiến sĩ của chúng ta bớt chảy chút máu.”
Jacqueline nói: “Tôi sẽ cố gắng hết sức có thể.”
Những người đàn ông trên bàn tiệc không một ai không hoặc trắng trợn hoặc kín đáo nhìn Jacqueline, dung mạo như tranh kia hấp dẫn ánh mắt mọi người. Tôn tiên sinh, Trang Nghiêu và Đường Đinh Chi cũng hứng thú nhìn cô, Tôn tiên sinh nói: “Nếu mọi người đều đã đến đông đủ thì tôi sẽ tiếp tục.”
Mọi người vừa ăn cơm vừa thảo luận kế hoạch hành động, thật ra những người đang thật sự suy nghĩ chỉ có dị nhân tiến hóa não bộ, những người khác chỉ nghe, dù sao thì dù họ có nghĩ thế nào thì cũng không chu toàn hơn được dị nhân tiến hóa não bộ, cho nên chỉ cần bên cạnh có dị nhân tiến hóa não bộ, những người khác rất ít khi lãng phí thời gian vào phương diện này.
Cuối cùng, họ đặt thời gian một tháng sau sẽ tấn công vào Golmud, địa điểm tập hợp vẫn là nơi này. Một tháng này đủ cho mọi người chuẩn bị sẵn sàng, cũng cho Sở Tinh Châu có thời gian xác định vị trí chính xác của hai miếng ngọc Con Rối.

Sau khi kết thúc bữa tiệc, Jacqueline tìm đến họ: “Tôi nghĩ chúng ta đều có rất nhiều vấn đề muốn hỏi đối phương.”
Trang Nghiêu nói: “Có vẻ cô biết rất nhiều chuyện chúng tôi không biết, ví dụ như vì sao cô biết khi hai dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên cùng thuộc tính ở cạnh nhau có thể phát ra sức mạnh khổng lồ?”
“Mọi thứ tôi biết đều do khả năng của tôi giao cho. Mọi người cũng biết năng lượng Mộc có sức mạnh hồi xuân, tôi từng sử dụng năng lượng chữa trị cho rất nhiều người. Trong lúc chữa trị, tôi phát hiện nếu xâm nhập năng lượng vào cơ thể dị nhân mang thuộc tính Mộc thì có thể hòa làm một thể với năng lượng của người đó, bùng nổ dao động năng lượng lớn hơn. Tôi có thể tăng cường sức chiến đấu cho người đó, cũng có thể sử dụng năng lượng của người đó cho mình, đương nhiên những chuyện đó cần do tôi khống chế, đối phương không thể chủ động lợi dụng năng lượng của tôi. Cho nên tôi nghĩ, nếu tôi dung hợp năng lượng với dị nhân cùng thuộc tính với mình, nhất định có thể tăng cường sức chiến đấu cho một bên, thậm chí là cả hai bên. Đương nhiên, lúc ấy tôi không chắc chắn, dù sao thì tôi cũng chưa từng điều khiển năng lượng nào mạnh hơn mình cả. Nhưng gần đây nghe được tin tức đến từ mọi người, hai dị nhân cùng thuộc tính chỉ cần chạm vào nhau là năng lượng tự nhiên có thể sinh ra cộng hưởng, gần như không tồn tại vấn đề do ai khống chế, do ai chủ đạo, hơn nữa năng lượng sinh ra rất kinh người. Chuyện này không lệch với những gì tôi nghĩ cho lắm, nhưng khiến tôi bất ngờ hơn,”
“Cho nên đây thật ra chỉ là suy đoán, cô chưa từng thử nghiệm.”
“Không sai, trước khi đến Thanh Hải, tôi chưa từng gặp một dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên nào, càng đừng nói đến Thành tiên sinh có cùng thuộc tính với tôi. Ngược lại, không biết mọi người đã thông qua con đường gì biết được suy đoán này, sau đó nghiệm chứng nó.”
Trang Nghiêu đương nhiên sẽ không nói là từ trong ổ cứng của gián điệp Nga, bèn lảng tránh đề tài này: “Như vậy vì sao cô tới Thanh Hải? Chỉ vì ngọc Con Rối thôi ư?” Nó nhớ rõ chuyên gia Moscow từng nói, Jacqueline cố ý muốn tới Thanh Hải, là vì“thực vật ở đó đang kêu gọi cô ấy”.
Jacqueline nói: “Khả năng của tôi có thể khống chế thực vật nhược tiểu hơn tôi, cũng có thể thần giao cách cảm với một vài thực vật. Loại thần giao cách cảm này không phải thần giao cách cảm thật sự mà chỉ là một loại ám thị, một loại… chỉ dẫn, khiến tôi không cần nói ra cũng có thể hiểu suy nghĩ của chúng. Tôi từng tiếp xúc với một số thực vật lâu năm, tôi không thể khống chế chúng, nhưng chúng ám thị cho tôi đến Thanh Hải. Sự thật là không phải chúng muốn tôi đi Thanh Hải mà là bản thân chúng muốn đi Thanh Hải, có lẽ chúng cũng ngắm tới năng lượng Cambri có nồng độ đậm đặc ở đây. Nguyện vọng của chúng quá mạnh nên thông qua ám thị, tôi cũng cảm giác thấy. Nơi này chôn giấu bí mật tận thế và rất nhiều câu đố chưa giải, tôi nghĩ mình nhất định phải đến đây tìm kiếm một vài đáp án.” Jacqueline nhún vai: “Sau đó, giống mọi người, tôi cũng không ra được.”
Mọi người có chút thất vọng, họ còn tưởng rằng Jacqueline có thể biết một vài bí mật thâm sâu hơn, hỗ trợ họ lý giải bí ẩn tận thế từ góc độ khác, nhưng xem ra hiểu biết của Jacqueline hết sức hữu hạn.
“Được rồi, bây giờ đến phiên tôi hỏi một vài chuyện.” Jacqueline quay đầu lại: “Maksim, mang rượu đến cho tôi.”
Maksim hơi chững lại, giống như không muốn cho lắm, cuối cùng vẫn lấy một chai rượu đến, nhưng chỉ rót một chén nhỏ cho Jacqueline, còn nắm bình rượu trong tay. Jacqueline uống một chén rượu, nét mặt có vẻ rất thỏa mãn, nói: “Tôi có vấn đề muốn hỏi, đầu tiên, tôi muốn biết rốt cuộc thì ngọc Con Rối là gì.”
Jacqueline đã tiến vào Thanh Hải trước khi đoàn khoa học Moscow đến Bắc Kinh, hiểu biết của cô với ngọc Con Rối và ý thức Cambri thậm chí còn không toàn diện bằng dị nhân tiến hóa não bộ Moscow, bởi vậy giảng giải cho cô cần hao phí không ít thời gian, Trang Nghiêu lại hiếm khi có kiên nhẫn nói cho cô biết, đồng thời cũng thu được từ chỗ cô rất nhiều thông tin về thực vật ở địa khu Golmud.
Trang Nghiêu có suy xét của mình. Cho dù Jacqueline mới ở cấp hai, nhưng hiểu biết của cô về thực vật ở đó vượt xa nhiều dị nhân trường kỳ ra vào Golmud. Hơn nữa, cô lợi dụng thực vật tạo cho mình một thành lũy an toàn, chuyện ấy các dị nhân khác đều không làm được. Khả năng của cô tạo ra tác dụng to lớn với họ, có lẽ khả năng kết hợp của cô và Thành Thiên Bích sẽ trở thành sức mạnh mấu chốt cho lần tiến công Golmud này của họ.

Họ càng nói càng vào sâu, Jacqueline cũng càng ngày càng uống nhiều rượu. Khi cô uống được nửa bình Vodka, Maksim nói câu đầu tiên sau khi vào nhà: “Chủ nhân, đủ rồi.”
Hắn nói tiếng Nga, nhưng Thành Thiên Bích, Trang Nghiêu và Đường Đinh Chi đều nghe hiểu.
Jacqueline không đáp lại, nâng cốc giơ đến trước mặt hắn.
Maksim do dự không rót rượu.
Jacqueline xoay người lại, hung dữ trừng mắt nhìn hắn, hất hất cằm nhìn chén rượu của mình.
Mọi người kinh ngạc không thôi, ánh mắt Jacqueline hung ác, động tác mười phần du côn, đâu còn là nữ thần đoan trang trầm tĩnh, dáng vẻ tao nhã vừa rồi, họ còn tưởng mình hoa mắt trong một lúc.
Maksim đặt bình rượu xuống: “Ngài nên nghỉ ngơi.”
Khẩu khí Jacqueline không tốt lắm, nói bằng tiếng Nga: “Rót rượu.”
Maksim đứng lên, dáng người cao lớn hình thành phía trên mọi người một vùng tối lớn, hắn nhấc Jacqueline lên, khiêng trên vai, dùng tiếng Anh nói với mọi người: “Cô ấy say rồi, hôm khác bàn tiếp.”
Jacqueline đá vài cái vào người hắn, sau đó như không được lên dây cót nữa, đờ đẫn bất động nằm trên vai hắn.
Maksim xoay người khiêng cô đi.

Thẩm Trường Trạch cau mày: “Thế mà say? Sao không thấy chút dấu hiệu nào vậy?”
Đường Đinh Chi nói: “Say thật, đồng tử hơi giãn ra, có vài người khi say có phản ứng rất kỳ quái.”
Tùng Hạ nhìn bóng dáng của họ, cảm thán: “Cô ấy đẹp thật, không ngờ lại có cô gái đẹp như thế. Này, đây là mẫu người Tiểu Đặng thích phải không.”
Thành Thiên Bích nói: “Cậu ta không có mẫu nào không thích.”
Trang Nghiêu hất cằm, cười một cách khó hiểu: “Cô gái đẹp… Ha ha.”
Hôm sau, Tôn tiên sinh thương thảo kế hoạch chi tiết với các chiến đấu viên chủ yếu trong hành động lần này. Không biết có phải do Tôn tiên sinh cố ý đề nghị hay không mà lần này Dung Lan cũng tham dự, song chỉ im lặng mà kiêu căng ngồi một bên, từ đầu đến cuối không nói được một lời.
Mọi người nói chuyện được một lát, Sở Tinh Châu nhìn về phía hắn: “Minh chủ đại nhân không phát biểu ý kiến nào à.”
Dung Lan làm như không thấy hắn, nói với Tôn tiên sinh: “Tôn tiên sinh, chuyện kế hoạch chú quyết định là được, không cần bàn bạc.”
Tôn tiên sinh nói: “Về phương diện điều động tài nguyên chiến đấu, chú cần mọi người đồng ý.”
“Chuyện trước kia chú nói cháu đều đồng ý, nếu đã ăn cả ngã về không thì nhất định phải dốc toàn sức lực, thành Quang Minh không cố kỵ gì cả.”
Sở Tinh Châu buông tay: “Thành Huyền Minh cũng không cố kỵ gì cả.”
Dung Lan đứng lên: “Dừng ở đây đi, chúng ta nên về rồi, nói xong thì lên lầu.”
Sở Tinh Châu đứng lên: “Dung Lan.”
Dung Lan chợt cứng người lại.
“Chúng ta nói chuyện.”
Dung Lan xoay người lại, lần đầu tiên lên tiếng với Sở Tinh Châu, vươn ngón tay mảnh khảnh, chỉ vào hắn: “Đứng yên tại chỗ, đừng tới gần tôi.” Nói xong bước đi không quay đầu lại.
Sở Tinh Châu nhìn bóng dáng của hắn, thất thần trong khoảnh khắc, nhưng hắn rất nhanh khôi phục lại thái độ bình thường: “Tôn tiên sinh, còn có chi tiết nào cần bàn bạc không?”
“A, có, chuyện định vị ngọc Con Rối giao cho cậu xử lý…”
“Không thành vấn đề, nếu không có chuyện khác thì tôi đi trước.” Hắn nhìn về phía cửa cầu thang nơi Dung Lan biến mất, mắt sáng như đuốc.
Tôn tiên sinh lắc đầu: “Tinh Châu, đây không phải cơ hội tốt để nói chuyện. Muốn hóa giải thù địch phải tích lũy hảo cảm trước, lần hợp tác này là cơ hội không tệ, nhưng cậu không thể quá vội vàng…”
Sở Tinh Châu cười cười: “Tôn tiên sinh, tôi chưa bao giờ định hóa giải thù địch gì với anh ta cả, trong mắt tôi, anh ta không phải đối thủ đủ tư cách.”
Tôn tiên sinh còn định nói gì, Sở Tinh Châu lại nói tiếp: “Chuyện của chúng tôi, Tôn tiên sinh không cần bận tâm.” Hắn lại ngồi về ghế sô pha, mỉm cười: “Có điều ông nói có lý, tôi không nên quá vội vàng, như vậy… cũng rất thú vị.”
Mọi người quay về Tây Ninh trong buổi chiều cùng ngày.
Thời gian chuẩn bị còn một tháng, nhóm Thành Thiên Bích quyết định lại đến Golmud tu luyện, lần này mang theo nhiều người một chút, Thành Thiên Bích và Thẩm Trường Trạch cố gắng đột phá cấp ba trước khi hành động. Tùng Hạ cũng muốn đi theo, nhưng bị đồng loạt phản đối.
Tùng Hạ nói: “Ngộ nhỡ lúc thăng cấp mọi người có chuyện thì làm sao?”
Thành Thiên Bích nói: “Yên tâm, nếu thật sự đến điểm giới hạn, chúng tôi sẽ quay về, không thể thăng cấp ở Golmud. Chỗ đó căn bản không có môi trường an toàn cho chúng tôi thăng cấp, người không có lực tấn công và khả năng tự vệ đến đó rất nguy hiểm.”
Trang Nghiêu cũng nói: “Tôi còn cần anh giúp làm vài thứ như thay đổi vũ khí và công cụ phòng thủ. Anh đừng đi, chỉ còn một tháng, ngoan ngoãn ở đây đi. Tốc độ tu luyện ở đây tuy hơi chậm, nhưng nếu anh đi Golmud có chuyện gì, kế hoạch của chúng ta thế là hết.”
Tùng Hạ có chút thất vọng, nhưng không thể bất chấp mà đi được, đành phải nhìn Thành Thiên Bích rời đi.
Từ khi quen biết tới nay, hai người chưa bao giờ rời nhau lâu như vậy, lần trước là nửa tháng, lần này là một tháng, lần sau thì sao? Cậu hy vọng không có lần sau.

Tùng Hạ dần dần làm cho mỗi người trong đội một công cụ phòng thủ bằng năng lượng, hơn nữa tiến hành nâng cấp công cụ phòng thủ cho các nhân vật trọng yếu, còn dựa theo yêu cầu của Trang Nghiêu, cường hóa rất nhiều vũ khí.
Nghiên cứu của cậu đối với ngọc cổ cũng càng được sâu sắc, trước mắt trong số các tri thức về cụ thể hóa công cụ trong ngọc cổ, cậu lợi dụng được nhiều nhất chính là ngọc phù tích trữ năng lượng, cường hóa vũ khí và công cụ phòng thủ. Mấy thứ này nếu muốn nghiên cứu sâu hơn thì ngay cả Trang Nghiêu cũng cảm thấy quá sức. Huống chi cậu thật sự nghĩ rằng rất nhiều tri thức trước khi cậu không thể có năng lượng phù hợp với nó thì cho dù có hiểu cũng không vận dụng được, vì thế cậu bắt đầu nghiên cứu sơ qua về ngọc phù tấn công.
Ngọc phù tấn công đơn giản nhất gồm ngọc phù gây cháy, ngọc phù gây nổ và ngọc phù đóng băng, lần lượt dựa vào chuyện thúc giục năng lượng Hỏa, năng lượng Kim và năng lượng Thủy, nguyên lý cũng tương đối đơn giản, nhưng chế tác lại cần nhiều cố gắng. Vừa nghĩ đến chuyện ngay cả thứ đơn giản như thế mà cậu cũng phải hao phí nhiều sức lực đến vậy, thế còn tri thức như đại dương trong ngọc cổ, có dùng hết cả đời chỉ sợ cậu cũng chỉ có thể nắm giữ sơ sài, quả là không rõ vì sao ngọc cổ lại chọn cậu, nếu người được chọn là Trang Nghiêu thì nhất định có thể phát huy công hiệu gấp trăm lần.
Cậu mất một tháng cách quãng, rốt cuộc làm được ba loại ngọc phù này, có điều có chút không hài lòng về uy lực của chúng. Ngọn lửa tạo thành từ ngọc phù gây cháy miễn cưỡng có thể khiến một người chết cháy, nhưng không bằng Thẩm Trường Trạch tùy tiện phất tay một cái Uy lực của ngọc phù gây nổ thì không tồi, có điều không dễ khống chế, có một lần cậu còn làm mình bị thương, sợ đến mức không dám nói với ai, chịu đau tự chữa trị cho mình. Có điều cậu cảm thấy loại ngọc phù này dùng làm bom hẹn giờ cũng được, đặt ngọc phù ở một chỗ, đứng từ xa phát nổ, quả thật vừa kín đáo vừa tốt hơn bom đạn. Tác dụng tấn công của ngọc phù đóng băng lại càng nhỏ, chắc cũng dùng để phòng thân được.
Sau khi làm xong, Tùng Hạ đem đến cho Trang Nghiêu xem. Trang Nghiêu rất hài lòng, lập tức đưa ra cho cậu hơn mười loại phương pháp sử dụng khiến Tùng Hạ nghe mà sửng sốt, lập tức thấy mở mang suy nghĩ hơn bao nhiêu. Trang Nghiêu hưng phấn muốn dùng chỗ ngọc phù đó bổ sung cho vũ khí, để Tùng Hạ chế tạo vũ khí thuận tiện, lại nghĩ tới chuyện bây giờ họ đang ở Thanh Hải, căn bản không có điều kiện, không khỏi hết sức thất vọng.
Tùng Hạ tăng ca chế tạo rất nhiều ngọc phù có lợi cho mình, ngay cả công cụ phòng thủ bằng năng lượng cũng làm mười cái dự bị. Cậu biết Golmud nguy hiểm thế nào, cậu nhất định phải cố gắng hết sức, chuẩn bị càng đầy đủ càng tốt để giảm bớt bất an trong lòng.
Thời gian trôi qua hai mươi ngày, Thành Thiên Bích và Al đã trở về, những người khác không thấy tăm hơi.
Đường Đinh Chi nói: “Hai người về trước chẳng lẽ là do đã tới điểm giới hạn?”
Thành Thiên Bích gật đầu: “Chỉ có hai người chúng tôi.”
Thành Thiên Bích là một trong những người tiến hóa vượt mức nhất trong số họ, là người đầu tiên đạt tới điểm giới hạn cấp ba, Al biến dị khá muộn, lúc này mới tới điểm giới hạn cấp hai. Hai người họ tuy nhìn có vẻ chật vật, nhưng trong mắt lại lóe ra ánh sáng hưng phấn rực rỡ.
Tùng Hạ vui mừng loanh quanh bên Thành Thiên Bích: “Thiên Bích, cậu sắp nguyên tố hóa hoàn toàn được rồi, tốt quá, tốt quá!”
Thành Thiên Bích siết chặt nắm đấm, khoảnh khắc hoàn toàn nguyên tố hóa, quả thật hắn đã đợi lâu lắm rồi.

Đường Đinh Chi đặt cho họ thời gian thăng cấp khác nhau để phòng chuyện bất trắc, Tùng Hạ không thể đồng thời ứng phó nổi hai người.
Al thăng cấp đầu tiên. Vì vừa biến dị không đến nửa năm đã được tiếp xúc với phương pháp tu luyện của Tùng Hạ nên năng lượng Cambri mang tính hủy diệt trong cơ thể hắn cũng không nhiều, quá trình thăng cấp rất nhẹ nhàng. Vào khoảnh khắc thăng cấp, lớp vảy rồng màu tím nhạt trên người hắn lóe ra ánh sáng có màu sắc kỳ lạ, sau tai mọc ra mang cá, cánh dài thêm nửa mét, sừng và đuôi đều thô dài hơn trước kia, thậm chí ngay cả khuôn mặt cũng phát sinh biến hóa trong chớp mắt đó, làn da bóng loáng phủ tầng tầng vảy rồng. Ngoại trừ mái tóc vàng óng thì vào giây phút thăng cấp, sự thay đổi khiến thoạt nhìn thì hắn đã không còn bao nhiêu đặc điểm của con người nữa. Theo bước chân tiến hóa ngược, hắn sẽ càng ngày càng giống Hải Long thật sự.
Sau khi thăng cấp thành công, Al mệt đến độ tê liệt ngã xuống giường, Đường Đinh Chi trước tiên cầm ống tiêm xông lên, rút mấy mililit máu của hắn, sau đó nhỏ một giọt xuống đất, lớp gạch bằng đá cẩm thạch bị ăn mòn thành một lỗ thủng.
Đường Đinh Chi hưng phấn thốt lên: “Độ acid của máu đậm đặc hơn, quả nhiên, quả nhiên đậm đặc hơn!”
Al khép hờ mắt, nói thầm: “Khốn kiếp, xem anh xử lý em thế nào.”
Al thăng cấp hết sức thuận lợi, Tùng Hạ chỉ phát huy một chút tác dụng dẫn đường, căn bản không cần đến bất cứ năng lượng nào nên Trang Nghiêu lập tức sắp xếp để Thành Thiên Bích thăng cấp. Tùng Hạ đã cùng đồng hành với Thành Thiên Bích trong toàn bộ hành trình, cậu muốn là người đầu tiên chứng kiến Thành Thiên Bích biến thành gió!
Giới thiệu nhân vật:
1. JACQUELINE
Giới tính: Bạn đoán xem? | Tuổi: 23 tuổi.
Chiều cao: 181 cm | Cân nặng: 65 kg.
Nghề nghiệp: Không rõ.
Tính cách: Không rõ.
Thân phận: Không rõ.
Năng lực biến dị: Dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên Mộc.
2. MAKSIM
Giới tính: Nam | Tuổi: 29 tuổi.
Chiều cao: 207 cm | Cân nặng: 92 kg.
Nghề nghiệp: Quân nhân.
Tính cách: Nghiêm túc cẩn trọng, cương nghị, phục tùng quân lệnh đã ăn sâu vào cốt tủy.
Thân phận: Gia đình quân nhân.
Năng lực biến dị: Dị chủng gấu trắng.